Trên đường phố, Tống Ngâm Tuyết hai tay bị trói, bị nhốt cứng trong xe chở tù.
Dọc đường đi, xe chở tù xóc nảy, cơ hồ là bách tính đều vây lấy xem Nhữ Dương quận chúa hôm trước còn phong thái vô hạn, hôm nay lại phải chịu cảnh lao tù .
“Ai da, quả nhiên là gần vua như gần hổ ! Ngươi nhìn xem, Nhữ Dương quận chúa từng được thánh thượng sủng ái như vậy mà hôm nay cũng rớt đài rơi vào trong ngục!” Khắp phố xa, mọi người không ngừng nghị luận .
“Thôi đi! Ngươi thì biết cái gì. Cho dù ngươi muốn cảm thán, cũng phải tìm đối tượng tốt một chút mới đúng a. Nhữ Dương quận chúa này, bình thường đạo đức bại hoại, háo sắc thành tánh! Hôm nay thánh thượng trừng trị nàng, quả thực là một chuyện vô cùng thỏa mãn lòng người”.
“Đúng! Đúng! Theo ta thấy, đến bây giờ thánh thượng mới trừng trị Nhữ Dương này, đã là quá nhân từ với nàng rồi? Các ngươi ngẫm lại xem, với xú danh bị người đời thoá mạ của nàng, nếu đến quốc gia khác, phỏng chừng đã sớm hạ lệnh trừng phạt rồi, sao phải chờ tới bây giờ?”.
“Ai, các ngươi nói xem thế sự thật đúng là vô thường a. Nhữ Dương vương đã từng đức cao vọng trọng , danh chấn tứ phương như vậy, ai ngờ lại sinh ra nữ nhi bại hoại như nàng ta, quả thực mất hết anh danh của vương gia.!”
“Ai, ta nói, ngươi đứng ở đây thở dài có gì hữu dụng đâu? Ai bảo Nhữ Dương Vương gia chúng ta vạn phần kính yêu không lưu lại một nhi tử ? Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621385/chuong-93.html