Trưa nay ánh nắng mặt trời trải dài trên mặt đất, trong lòng Ngâm Tuyêt vô cùng thoải mái kêu Mân Côi kê ghế ra ngồi ngoài sân sưởi nắng, chân thonvắt chéo, miệng ngâm nga hát vài làn điệu dân ca,phong thái tiêu dao tự tại như bèo trôi trên nước.
Hưởng thụ ánh mặt trời, hưởng thụ sự nhàn nhã, từ từ nhắm hai mắt lại, Tống Ngâm Tuyết để mặc ột làn gió nhẹ thổi lướt qua mặt làm bay làn tóc đen mềm của nàng.
Đột nhiên, một thân ảnh tới gần, chặn ánh mặt trời trước mắt, khiến Tống Ngâm Tuyếtđang chìm trong vui sướng bất mãn mở mắt ra, nhìn thẳng vào người vừa tới.
“Quận chúa thật nhàn nhã a? Chẳng lẽ do hưu phu xong tâm tình trở nên tốt đẹp?” Minh Tịnh cúi người xuống, hai tay chống vào hai bên thành ghế, ánh mắt sáng ngời như sao, mắt đối mắt, mũi đối mũi.
Khoảng cách gần như thế, tư thế lại ái muội, giờ phút này, chỉ cần hơi cúi đầu thấp chút nữa, đôi môi mỏng duyên dáng của Minh Tịnh sẽ chạm ngay vòa làn môi mềm mại, đỏ mọng ướt át của Tống Ngâm Tuyết.
Hơi thở hai người cùng phả lên mặt đối phương, mềm mại mà ôn nhu. Một người nằm ngửa, một người cúi sát, vẫn duy trì tư thế như vậy hô hấp hương vị của nhau, lan chuyển trong không khí, một loại cảm giác kiều diễm chậm rãi lan tỏi.
“Ngươi nhất định phải đứng tư thế này sao?” Đôi mắt mở to, thân thể vẫn không nhúc nhích, bởi vì vướng Minh Tinh, nên nàng chỉ có thể yên lặng mặc cho hắn nhìn.
“Như thế nào? Tư thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621380/chuong-88.html