Trí nhớ, như dòng nước hiện lên, một màn lại một màn, nghĩ lại mà đau lòng!
Nước mắt ướt sũng chua xót, từng ly từng tý, đau nhức như vậy, đau đớn như vậy. . . . . .
Thấy rồi, nàng đã thấy rồi, thấy quá khứ của Nhữ Dương quận chúa, quá khứ chua xót thống khổ như vậy, khiến trái tim nàng gắt gao co rút đau đớn.
“Tuyết Nhi, nương phải đi, từ nay về sau chỉ còn một mình con, con phải dũng cảm. . . . . .”
“Nương, đừng đi, Tuyết Nhi sợ hãi!”
“Tuyết Nhi không sợ, Tuyết Nhi ngoan, Tuyết Nhi dũng cảm nhất mà, không phải sao? Nương muốn đi cùng cha rồi, cha ở đómột mình sẽ lạnh, sẽ tịch mịch, cho nên, nương muốn đi cùng hắn. . . . . .”
“Nương đừng, đừng đi, Tuyết Nhi không muốn nương đi! Nương không ở đây Tuyết Nhi cũng sẽ lạnh, sẽ tịch mịch, đừng, đừng đi mà . . . . .”
“Tuyết Nhi, con phải nhớ kỹ, nương đi rồi, hắn tạm thời không dám động Nhữ Dương Vương phủ! Nhưng mà, với loại người giỏi tính kế kia, nhất định sẽ tìm phương pháp từng bước một làm tan rã thế lực của Vương Phủ, cho nên Tuyết Nhi của ta, từ nay về sau lời nói và việc làm của con, nhất định phải chú ý gấp đôi, không để cho hắn, làm tổn thương tới con. . . . . .”
“Nương, Tuyết Nhi biết, Tuyết Nhi hiểu được, Tuyết Nhi nhất định sẽ bảo vệ mình, bảo vệ cả Vương Phủ. . . . . .”
“Nương biết mà, Tuyết Nhi của nương thông minh nhất!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621360/chuong-68.html