“Tống Vũ Kiệt, ngươi quá làm càn! Đây là phủ Nhữ Dương quận chúa của ta! Không phải Lục Vương Phủ của ngươi! Lúc này ngươi còn giương oai như thế, chớ trách ta trở mặt vô tình!”
Một phát bắt được chủy thủ đâm tới, mặc kệ máu tươi tùy ý chảy giữa kẽ tay, Tống Ngâm Tuyết lúc này, bề ngoài tươi cười xinh đẹp, nhưng đáy mắt, lại lạnh như băng, lạnh cứ như trời đông giá rét, làm cho người không tự giác được toàn thân run rẩ .
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Một bả buông chủy thủ trong tay ra, kinh ngạc không tự chủ được lui về phía sau hai bước, Tống Vũ Kiệt mắt trợn tròn, nhìn máu tươi một giọt hai giọt. . . . . . chậm rãi nhỏ trên mặt đất, miệng ấp úng nói: “Ngâm Tuyết, ngươi. . . . . . Ngươi có ý gì?”
“Có ý gì? Những lời này, là Ngâm Tuyết nên hỏi Lục ca ca a!” Cười lạnh một tiếng, một bả vung rơi chủy thủ trong tay, phát ra một tiếng “Keng” , chấn kinh tất cả mọi người ở đây.
“Quận chúa. . . . . .” Mân Côi nỉ non. Chưa bao giờ thấy Tống Ngâm Tuyết như thế, rõ ràng yêu nghiệt cười sáng lạng như hoa tươi nở rộ, chính là sâu trong lòng, lại không khắc nào không lộ ra cảm giác rét lạnh thấu xương, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Thì thào lẩm bẩm, tròn mắt khiếp sợ, mà bên cạnh, Kỳ Nguyệt vẫn đứng vững không nhúc nhích, vẻ mặt thất thần không thể tin được, thất thần nhìn từng đóa hoa yêu dã đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621340/chuong-48.html