“Không thể tưởng tượng được, Lý tổng quản lại thần tốc như thế? Chỉ trong vòng một ngày đã chỉnh lý sổ sách xong xuôi rồi.“Gỉa bộ tán thưởng một tiếng, Tống Ngâm Tuyết người chưa đến mà đã nghe tiếng, vẻ mặt tươi cười như hoa đi vào.
“Quận chúa!” Vừa thấy nàng tiến đến, Lý Triệu Lương cùng mười phân tổng quản lập tức cung kính hành lễ.
“Các vị không cần đa lễ!” Giơ tay lên, xoay người ngồi trên ghế thái sư, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười, ánh mắt đảo qua từng người dưới sảnh.
“Ngồi đi!” Nhẹ gật đầu, hướng mọi người ra hiệu.
“Tạ quận chúa!” Thấy vậy, mọi người nhất tề chắp tay, nét mặt đều hết sức bình tĩnh.
“Quận chúa! Hôm qua lão nô báo cáo sổ sách vì công tác bận rộn nên nhất thời sơ sẩy gây ra sai lầm, hôm nay đặc biệt mang các vị phân tổng quản tiến đến thỉnh tội, xin quận chúa trách phạt!” Dẫn đầu, Lý Triệu Lương đứng lên nói, bộ dáng kia nhìn có vẻ rất là chân thành.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết cười thầm dưới đáy lòng, miệng vội vàng nói: “Ngựa có lúc mất móng, người có lúc phạm sai lầm, Lý tổng quản vì Nhữ Dương Vương phủ vất vả nhiều năm, Ngâm Tuyết làm sao có thể vì chút lỗi nhỏ mà trách phạt người được? Nhanh đứng lên, đừng nói như vậy nữa!” Giơ tay lên, nàng cũng bày ra vẻ mặt chân thành, Tống Ngâm Tuyết lúc này, có một phần sắc thái đặc sắc hơn Lý Triệu Lương – đó là trông nàng rất ngây thơ!
Ánh mắt ngây thơ, biểu lộ khờ dại, mở to mắt, Tống Ngâm Tuyết giơ mặt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621315/chuong-23.html