“Tốt! Đã như vầy, vậy phiền Lý tổng quản đọc thật chi tiết một lần nữa , từng cái báo cáo cho ta nghe một lần a!”Tống Ngâm Tuyết cười cười nói, tùy ý uể oải dựa vào trên ghế thái sư*.
Thấy vậy, Lý tổng quản bĩu môi, thần sắc cực kỳ không tình nguyện đứng lên, một lần nữa mở sổ sách ra bắt đầu đọc: “Tiền trang, tháng trước lợi nhuận là tám trăm hai mươi bốn lượng bạc; tiệm vải, tháng trước lợi nhuận là bốn trăm lẻ hai lượng bạc; tiệm gạo, tháng trước lỗ ba trăm chín mươi lăm lượng bạc; tửu lâu, tháng trước lỗ hai trăm tám mươi hai lượng bạc. . . . . .”
Lý tổng quản chậm rãi đọc, nghe vậy Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng nhấc tay, đình chỉ thanh âm.
Mở mắt ra, đi lên trước, Tống Ngâm Tuyết nở nụ cười như hồ ly nhìn Lý Triệu Lương ngơ ngác không hiểu.
“Lý tổng quản, ta thực không biết rằng lợi nhuận bốn trăm lẻ hai lượng cũng có thể nói thành doanh thu năm trăm lượng? Mà lỗ lã ba trăm chín mươi lăm lượng cũng nói thành lỗ lã ba trăm lượng được? Lý tổng quản, ngươi cũng là lão nhân chưởng quản kết toán của Vương Phủ, không biết rằng với vàng bạc cần phải rõ ràng hay sao? Hơn nữa, cho dù ngươi dùng ‘ bốn bỏ năm lên ’(Myu: Tức là 94 thành 90,95 thành 100),nhưng những con số này, hơm kém cũng quá xa rồi, đúng không?”
Mỉm cười nói, cước bộ chậm rãi thong thả đi trong phòng, trên mặt Tống Ngâm Tuyết lúc này, thể hiện ra một loại cơ trí, một loại khôn khéo, làm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621308/chuong-16.html