Tống Ngâm Tuyết nhìn quét quanh căn phòng, cảm thấy không muốn thấy đám “Như Hoa” này nữa, vì vậy ho nhẹ một tiếng nói với Mân Côi: “Mân Côi, ta hơi mệt, bảo các nàng lui ra, một mình ngươi ở lại hầu hạ ta là được rồi!” Xoa trán, nàng yếu ớt nói, thân thể cũng mệt mỏi ngã ra phía sau.Thấy vậy, trong lòng Mân Côi mừng thầm, tưởng mình rất được Tống Ngâm Tuyết yêu thích. Vì vậy tranh thủ thời gian lắc lắc khăn gấm trong tay, luôn miệng nói: “Đi xuống đi, đi xuống đi, quận chúa mệt mỏi cần nghỉ ngơi rồi!”“Dạ!” Đám “Như Hoa” đồng loạt hạ thấp người, trả lời xong liền xoay người nối đuôi nhau bỏ đi.Ai, thế giới này, cuối cùng nhẹ nhàng khoan khoái rồi! Than khẽ một hơi, Tống Ngâm Tuyết tựa lên đầu giường, đôi mắt như kẻ trộm dạo qua một vòng. Trong lòng cười thầm: Mân Côi ơi Mân Côi, cô đã muốn làm chân chó của tôi như vậy, bổn cô nương sẽ thành toàn cho cô, dụ cô giải thích tình huống luôn, hắc hắc!Nụ cười chậm rãi hiện trên nét mặt, Tống Ngâm Tuyết kéo tay Mân Côi bên cạnh, cười tủm tỉm nói:“Mân Côi, sau khi bản quận chúa tỉnh lại, đầu liền cực kỳ đau, có một số việc đột nhiên nhớ không nổi nữa. Ta vừa nhìn ngươi, trong lòng liền cảm thấy rất yêu mến, cũng không muốn tốn công tốn sức tìm đại phu, không bằng nhờ ngươi nói cho ta biết, được không?”Tống Ngâm Tuyết thành khẩn nói, đôi mắt to lấp lánh chân thành.Bộ dạng như vậy cực kỳ mị hoặc, khiến Mân Côi mở cờ trong bụng. Nghĩ thầm ông trời rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-huong-tam-chong/1621297/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.