Diệp Hàm vội vàng lắc đầu, sợ chậm một chút Cố An sẽ không tin.
"Vậy được rồi, đừng căng thẳng." Cố An tiếp tục đọc tin tức, cuối cùng hỏi: "Chuyện này ngươi định giải quyết thế nào?"
"Ta không biết, ta cũng chưa bao giờ làm vậy, rốt cuộc là ai muốn gây khó dễ cho ta?." Diệp Hàm khó hiểu, nàng vẫn luôn giữ vững khuôn phép của mình, năm đó lão viện trưởng bệnh nặng, mọi người trong cô nhi viện cũng không phải là không có công danh thành đạt, bọn họ chỉ là không có người nào muốn trở lại thăm lão viện trưởng thôi. Nàng còn nhớ rõ, lúc đó nàng đã dùng tiền mua nhà của mình để chữa bệnh cho hắn, tại sao bây giờ lại bị cắn?
Diệp Hàm không hiểu, thậm chí còn cảm thấy đau đầu muốn khóc, nàng không dám nói mình là người tốt, nhưng chắc chắn nàng chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, tại sao lại bị đối xử như vậy...
Cố An biết được Diệp Hàm không ổn, liền đưa tay ôm nàng vào lòng, Diệp Hàm đem đầu chôn ở cổ Cố An, hít sâu một hơi, nhẫn nhịn để nước đảo trong tròng mắt, quật cường không chịu khóc lên.
"Khóc đi." Ngữ khí của Cố An mềm mại, không giống lúc trước kiêu ngạo thông minh, giờ khắc này đặc biệt dịu dàng nói.
Nàng hiểu rõ ủy khuất trong lòng Diệp Hàm, trước đây khi nàng liên tục bị hắc, bị hắc không rõ nguyên nhân, nàng chỉ có thể ôm gối ở nhà một mình khóc lóc thảm thiết. Khoảng thời gian đó tinh thần của nàng rất kém, kém
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoi-cho-tuc-phu-den-cong-luoc/2833819/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.