Từ Nhược Lân chỉ thản nhiên ờ một tiếng, bước chân chẳng hề chậm lại, lập tức đi tới trước cửa lều lớn, một phen vén lên màn trướng, khom người đi vào.
Trong lều còn chưa thắp nến, cho nên ánh sáng khá ảm đạm. Nhưng Từ Nhược Lân chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy, phụ thân của y, cũng là địch thủ của y trong trận chiến này – Từ Diệu Tổ, hiện đang bị trói vào thân cột to dùng để chống lều, ông ta tóc tai bù xù, mặt đầy vết máu, tìm đâu thấy nét tiên phong đạo cốt ngày trước?
Từ Diệu Tổ bỗng hất đầu lên, thấy Từ Nhược Lân đi vào, nhất thời mắt như sắp nứt ra, chửi ầm lên, đến cả lều lớn còn muốn rung rung.
“Đồ tiểu súc sinh nhà ngươi! Thì ra trước đó một đường bại lui, chính vì muốn dẫn dụ quân ta tới bờ sông này! Ngươi cái đồ nghiệp chướng! Dám dùng kế với lão tử! Có bản lĩnh thì thả ta ra! Lão tử lại thống thống khoái khoái đại chiến với ngươi một hồi!”
Từ Nhược Lân chậm rãi đi tới trước mặt ông ta, đứng khoanh tay trước ngực. Một đôi mắt màu đỏ gay gắt nhìn ông. Bỗng nhiên tặc lưỡi, nói: “Binh bất yếm trá. Từ Đại tướng quân ông đi qua cầu còn nhiều hơn ta đi đường bộ. Trên chiến trường số người chết dưới mưu kế của ông không thể ít hơn so với ta được. Sao khi tới lượt ông, cũng chỉ cho châu quan phóng hỏa, lại cấm dân chúng đốt đèn? Còn muốn ta thả ông ra chiến lại một trận? Ta thấy ông chắc là tu tiên tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-xuan-lau/1407340/chuong-48-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.