Liêu thị nghe đến đây đã hiểu, con dâu này uổng công cưới về rồi. Dầu muối không ưa, nàng ta quyết tâm muốn ra đi, cuối cùng bà lau khô lệ, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta thật sự trăm ngàn lần không ngờ tới, Tư gia môn hộ như vậy, thế nhưng lại dưỡng ra một nữ nhân như ngươi! Tiểu Nhị nhà ta mệnh thực khổ, trong kinh thành nhiều nữ tử trong sạch như vậy không cưới, sao lại cưới phải ngươi chứ?”
Sơ Niệm cũng hiểu được tâm tình bà ta vào lúc này, cho nên chỉ cúi đầu mặc bà ta quở trách. Liêu thị mắng xong, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm như nhìn thấy rắn độc, đột nhiên lướt qua nàng, vội vàng đi ra ngoài.
Chờ bóng dáng bà ta khuất hẳn, Sơ Niệm áp chế chút lo lắng trong lòng mình lại, rồi cúi đầu chầm chậm đi về viện của mình. Nàng đoán Liêu thị chắc hẳn là đi tìm Tư quốc thái. Quả nhiên, tới buổi chiều, Kim Châm người bên cạnh lão thái thái tự mình đến kêu nàng.
Khi Sơ Niệm đi vào phòng Tư Quốc thái, thấy bà đang ở cùng Quả nhi, cả hai ngồi đối diện nhau, đang ăn chè hương hạnh hạt sen.
Bắt đầu từ năm trước, khi Từ Nhược Lân đi khỏi, Quả nhi liền đến ở chỗ Tư Quốc thái. Sơ Niệm nhìn ra, lúc trước Quốc thái dường như có ý để nàng giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ này, nhưng không nói rõ, nàng cũng liền làm bộ như không hiểu, chứ không giống như trước kia ôm chuyện vào người như vậy. Chỉ sợ nàng quá mức thân mật với Quả nhi, khiến cho Từ Nhược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-xuan-lau/1407338/chuong-47-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.