Chuyển ngữ: Hiểu Vân
Xuân năm đó, hoa lê nởrộ, không chịu nổi trước làn gió xuân phơi phới, bay xuống lả tả nhưtuyết rơi, thành một lớp thật dày trên mặt đất nơi tiểu thiền viện mà Sơ Niệm đang tạm cư ngụ.
Hơn nửa năm trước, quốcthái quá đau lòng khi mất đi tôn tử người yêu quý, khó mà quên được nỗiđau, nên từ đầu năm, bà liền cùng người cháu dâu trẻ tuổi đã phải góabụa – Sơ Niệm đến Hộ quốc tự dốc lòng tu hành, vì người qua đời tụngkinh siêu độ, mong tích phúc cho kiếp sau. Sơ Niệm cũng đang muốn cholòng thanh tịnh, nên thành tâm đi theo. Nhưng điều nàng không nghĩ tớichính là, vào một ngày nào đó, vận hạn thật sự của đời nàng cũng đã bắtđầu… Quay lại tiểu viện sau khi xong bài tụng buổi tối, nàng hoảng hốtnhìn thấy người nam nhân khiến nàng e sợ muốn tránh cũng không kịp,nhưng người đó cứ thế đứng trước mặt nàng, trong ánh trăng dưới gốc hoalê, mỉm cười với nàng.
—
Kề từ sau lần đầu tiênbất ngờ gặp gỡ dưới tàng cây cạnh khóm phù dung, cuộc sống của nàng hoàn toàn bị xáo trộn. Hơn nửa năm qua, nàng nếm trải sự giày vò trước naychưa từng có, tim như bị moi ra, khi thì nướng trong liệt hỏa, khi thìbăng tuyết bao trùm, khi thì lại lâm vào nỗi sợ hãi cùng tự trách vôbiên vô hạn. Mà tất cả những điều này, đều bắt nguồn từ Từ Nhược Lân –huynh trưởng của người trượng phu đã qua đời của nàng. Nam nhân khôngbiết liêm sỉ chẳng màng đạo đức này ở xung quanh nàng giăng tơ kết lướidày đặc, khiến nàng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-xuan-lau/1407307/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.