Chuyển ngữ: Hiểu VânSơ Niệm đón nhận ánh nhìn chăm chú của nam nhân đối diện, cố gắng xem nhẹ vẻ dò xét nghiên cứu như những sợi tơ trong suốt trong ánh mắt y giờ phút này, sau khi cung kính gọi một tiếng “Đại bá ca”, nàng cũng không chờ y đáp lễ, liền đứng sang bên cạnh trượng phu mình hơi hơi rũ mắt.
Từ Bang Đạt nhìn thấy huynh trưởng mình, miễn cưỡng cười hỏi: “Đại ca cũng ra ngoài vừa mới quay về sao?”
Từ Nhược Lân ừ một tiếng, nhanh chóng nhìn về phía đệ đệ mình, gật đầu nói: “Đã lâu không quay về kinh, nên buổi sáng ta ra ngoài gặp vài lão hữu. Ngươi cùng đệ muội vào trước đi.” Dứt lời đứng lui sang một bên.
Sơ Niệm dìu Từ Bang Đạt, đang muốn đỡ hắn lên liễn, không ngờ hắn lại nhẹ nhàng tránh khỏi tay mình, nhẹ giọng nói: “Ta có thể đi.” Dứt lời lại trở tay nắm tay nàng, cất bước đi vào trong.
Sơ Niệm ngẩn ra, đành phải theo hắn, mấy người liên quan cũng nâng liễn không mà cùng đi vào.
Nàng bình tĩnh hướng về phía trước mà đi, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại mà cũng có thể cảm thấy được cái nhìn chăm chú từ hai luồng ánh mắt sáng ngời ở phía sau. Vốn dĩ cũng không nóng, nhưng sau lưng bỗng cảm thấy toát mồ hôi, tim không ngừng đập thình thịch loạn xạ.
Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng chính là cảm giác bây giờ của nàng đây.
Người nam nhân không đi từng bước một đến như nàng dự tính về diễn biến câu chuyện, người nam nhân đột nhiên xâm nhập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-xuan-lau/1407301/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.