Edit: susublue
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn ánh trăng, nghĩ đến ngày mai có thể trở về cùng Hiên Viên Triệt liền vui vẻ không nhịn được, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười xinh đẹp đến nỗi ngay cả ánh trăng chói mắt cũng kém mấy phần!
Màn đêm nhanh chóng trôi qua, Thượng Quan Tây Nguyệt dậy thật sớm, thu dọn đồ đạc, thật ra nàng cũng không có gì để thu dọn, chỉ có một ít quần áo mà thôi.
Tối hôm qua nàng không có nói cho Vân Tiếu Tiếu biết hôm nay mình rời khỏi, nhưng nàng có để lại một phong thư trong phòng nàng ta, sau khi đọc xong nàng sẽ hiểu rõ.
Quay đầu nhìn phòng mình, Thượng Quan Tây Nguyệt có chút không nỡ, dù sao nàng ở đây cũng một thời gian dài, cũng có chút tình cảm, huống chi còn có một người bạn tốt như Vân Tiếu Tiếu ở đây...
Tiếu Tiếu, ta đi đây, bảo trọng!
Thượng Quan Tây Nguyệt thầm nói, nhanh chân rời đi không hề quay đầu lại, đến tụ họp với Bách Lý Thần.
Đi vào cửa học viện, phát hiện không có bất kỳ ai, Thượng Quan Tây Nguyệt sững sờ, chợt nhớ tới mình đến quá sớm, lúc này không phải giờ hẹn, nhưng nàng cũng không muốn trở về, nên chờ ở chỗ này.
Thượng Quan Tây Nguyệt không có phát hiện, Lý trưởng lão vẫn luôn ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, len lén quan sát nàng, khi hắn phát hiện chỉ có một mình Thượng Quan Tây Nguyệt thì liền âm trầm đi ra.
Hôm nay hắn nhất định phải giúp Nhược Tích báo thù, đồ đệ hắn một lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-vuong-sung-phi-phe-vat-dich-nu-dai-tieu-thu/1635418/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.