Edit: susublue
Thượng Quan Tây Nguyệt nhẹ gật đầu, cho rằng hắn nói rất có lý, liền tựa đầu trên bờ vai Bách Lý Thần nhắm mắt lại, chóp mũi ngửi thấy mùi long xạ hương trên người Bách Lý Thần, nghe tiếng tim đập của hắn, Thượng Quan Tây Nguyệt có cảm giác an toàn chưa bao giờ có, khóe miệng nàng giương nhẹ chậm rãi ngủ thiếp đi.
Mà Thượng Quan Minh Tuyên cũng dựa vào xe ngựa nhắm mắt lại, chỉ có Bách Lý Thần và Long Hạo Lăng là mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau.
Miệng Long Hạo Lăng giật giật muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, nhìn Bách Lý Thần và Thượng Quan Tây Nguyệt một chút, cũng nhắm mắt lại.
Long Hạo Lăng như vậy, khiến người ta cảm thấy đau lòng vì hắn, hắn nhắm mắt lại giống như tự chui vào không gian riêng của hắn, cô độc mà trầm mặc, từ đầu đến cuối chỉ có một mình hắn.
Bách Lý Thần cũng nhìn ra Long Hạo Lăng khó mở miệng, hắn nhìn ra ánh mắt coi trọng Thượng Quan Tây Nguyệt của Long Hạo Lăng, cũng trong nháy mắt, hắn cũng hiểu rõ, bạn tốt của mình không giống như không có tình cảm với Thượng Quan Tây Nguyệt, cảm xúc thống khổ và quyến luyến trong mắt làm Bách Lý Thần biết tình cảm của hắn đối với Nguyệt nhi tuyệt đối không ít hơn mình.
Nhưng, bất kể thế nào Nguyệt nhi đều là của mình, không ai cướp đi được, hắn cũng sẽ không để người nào có cơ hội cướp mất Nguyệt nhi, Nguyệt nhi chính là của mình hắn, vì nàng. Phụ cả thiên hạ này thì thế nào, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-vuong-sung-phi-phe-vat-dich-nu-dai-tieu-thu/1635390/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.