Chương trước
Chương sau
Edit: susublue
"Đại tỷ tỷ, chúng ta đến nơi rồi, mau xuống đây đi!"Ngoài xe ngựa vang lên giọng nói của Thượng Quan Lâm.
Hai huynh muội Thượng Quan Minh Tuyên bước xuống xe ngựa đầu tiên, Bách Lý Thần ở phía sau nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, âm thầm cười một tiếng, Nguyệt nhi, vừa rồi ta nói muốn nàng làm nương tử của ta, nàng không phản bác, ta coi như nàng đã đồng ý.
Mấy người họ một trước một sau xuống xe ngựa, Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn xung quanh. Sắc trời đã hơi tối, gió nhẹ thổi qua, còn phát ra âm thanh khiến người khác rùng mình, phía trước là rừng cây rậm rạp, nhìn không thấy lối ra, ngẫu nhiên còn nghe được tiếng dã thú gào thét.
"Tỷ tỷ, ta sợ!" Bách Lý Thần cố ý sợ hãi cúi đầu kéo tay Thượng Quan Tây Nguyệt, tựa vào vai của nàng, chóp mũi ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái làm cho người ta thoải mái dễ chịu, Bách Lý Thần hài lòng nhắm hai mắt lại.
Nguyệt nhi là của mình, không ai có thể cướp đi. Không được, nhất định phải tìm cơ hội để Nguyệt nhi biết tâm ý của mình, nếu không bị người khác giậu đổ bìm leo sẽ không tốt.
Vũ Huyên Huyên nhìn thấy Bách Lý Thần ỷ lại phế vật kia như vậy, trong lòng như có thủy triều sôi trào, nàng điều chỉnh biểu cảm vặn vẹo một chút, đi lên trước ôn nhu nói "Thần vương, ngươi không cần phải sợ, Huyên Huyên sẽ bảo vệ ngươi."
Bách Lý Thần đang thoải mái dựa vào bờ vai của Thượng Quan Tây Nguyệt, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quấy rầy hắn, hắn không vui vẻ mở hai mắt ra, nhìn thấy Vũ Huyên Huyên trước mắt không biết đang suy nghĩ cái gì.
Vũ Huyên Huyên trông thấy Bách Lý Thần nhìn mình chằm chằm, tâm tình lập tức nở hoa, nhất định là Thần vương bị ta làm cảm động, không chừng sẽ vứt bỏ Thượng Quan Tây Nguyệt mà chọn ta.
Tưởng tượng luôn rất hoàn mỹ, nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, Bách Lý Thần đánh giá nàng một phen liền thu mắt lại "Người quái dị, đừng làm phiền ta."
Người quái dị, lại là người quái dị, hôm nay đã bị nói hai lần, Vũ Huyên Huyên cảm giác mình bị vũ nhục nghiêm trọng, lại còn ở trước mặt phế vật Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng cảm giác mình cực kỳ mất mặt.
Phế vật, ức hiếp người, nhất định là do tiện nhân này nói xấu nàng trước mặt Thần vương, nếu không thì vì sao mà Bách Lý Thần lại có thái độ như vậy đối với nàng. Nghĩ tới đây, càng lúc càng khẳng định, đến cuối cùng, chính Thượng Quan Tây Nguyệt là nguyên nhân.
Lúc đầu Thượng Quan Tây Nguyệt rất im lặng nhìn Bách Lý Thần dựa  ở đầu vai của mình, diễn{Daanfllee<;quý"d00n bỗng nhiên nàng cảm thấy một ánh mắt không thân thiện thậm chí có thể nói là ác độc nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩng đầu lên, là Vũ Huyên Huyên.
Kỳ quái, ta không chọc giận nàng, nàng lại nổi điên cái gì, chợt thấy ánh mắt của nàng liếc qua Bách Lý Thần, lúc này mới hiểu.
Đều do Bách Lý Thần lam nhan họa thủy, hắn là kẻ ngốc, bỗng nhiên lại có người khăng khăng một mực thích hắn, nhưng nói thật, nàng không thể không nhìn Vũ Huyên Huyên với con mắt khác, mặc dù nàng ta khiến người khác chán ghét, nhưng lại không giống những người khác ghét bỏ Bách Lý Thần.
"Tránh ra tránh ra, đã sợ vì sao lại theo tới đây!"Thượng Quan Tây Nguyệt đẩy đầu Bách Lý Thần ra.
"Ta muốn đi cùng tỷ tỷ."
Thượng Quan Tây Nguyệt không tiếp tục để ý tới hắn nữa, quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Minh Tuyên "Ca ca, lát nữa đi vào chúng ta không nên tách ra, nhất định phải chú ý an toàn."
"Yên tâm đi. "
Dặn dò mọi thứ xong, mấy người đi vào chỗ sâu nhất của rừng rậm.
"Ai da " Thượng Quan Lâm dẫm phải một tảng đá, chân bị trẹo, ngã nhào về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, sau đó thừa dịp người khác không chú ý, rắc một chút bột phấn lên người Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Nhị muội muội cẩn thận một chút!"Lúc đầu sắc trời có chút âm u, lại thêm mấy người đứng tương đối gần nhau, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng không phát giác ra, đỡ nàng một xong, tiếp tục đi về phía trước.
Sau lưng, Thượng Quan Lâm nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt không có phản ứng gì, âm trầm cười cười, hừ, tiện nhân, ngươi đợi bị dã thú ăn thịt đi.
Đi về phía trước được mấy bước, Thượng Quan Tây Nguyệt cảm thấy có chút không thích hợp, nàng luôn cảm giác trên người có mùi gì loáng thoáng, nhưng lại không nói được là mùi gì, đến khi nàng nhìn thấy nụ cười âm hiểm chưa biến mất ở khóe miệng Thượng Quan Lâm, nàng khẳng định là do Thượng Quan Lâm động tay động chân.
Nàng suy nghĩ một chút, vừa rồi Thượng Quan Lâm ngã xuống người nàng, vị trí cánh tay phải của nàng ta, nghĩ đến đây, nàng không đổi nét mặt sờ soạng quần áo phía sau, rồi đặt tay lên mũi ngửi thử, lập tức biết là cái gì.
Phấn Dẫn Thú! Thượng Quan Lâm, không ngờ ngươi lại dùng phương pháp này để đối phó ta, muốn ta chết không toàn thây sao? Ngươi đã bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa, hôm nay ta sẽ để cho ngươi trả giá đắt  vì quyết định ngu xuẩn của bản thân mình.
Hạ quyết tâm xong, nàng thả chậm bước chân, thời gian dần trôi qua, nàng tụt lại phía sau, bởi vì Bách Lý Thần nắm tay nàng, nên cũng tụt lại đằng sau.
Hắn biết Thượng Quan Tây Nguyệt cố ý, nhưng hắn cũng không hỏi, hắn phát hiện hắn ở chung với Thượng Quan Tây Nguyệt càng lâu, nàng lại cho càng nhiều kinh hỉ, nhưng mặc kệ nàng làm cái gì, hắn đều sẽ dốc toàn lực trợ giúp nàng, bảo hộ nàng.
Đi ở đằng sau, Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn tất cả mọi người đều đi ỏ phía trước, không ai chú ý tới mình, nàng giơ nhẹ tay phải lên, vận dụng linh lực đẩy tất cả Phấn Dẫn Thú bay vào giữa không trung, sau đó dính vào trên thân thể mập mạp của Thượng Quan Dục.
Là Phấn Dẫn Thú, Bách Lý Thần nhìn thấy bột phấn giữa không trung giật nảy mình, may là không bị Nguyệt nhi phát hiện, nếu không hậu quả khó mà lường được, rốt cục là ai muốn hại Nguyệt nhi.
Đột nhiên, mắt Bách Lý Thần chuyển động, rơi vào trên người Thượng Quan Lâm, nhất định là nàng, tuyệt đối không sai, mỗi lần Đông Nhật báo cáo đều là nữ nhân này tính kế Nguyệt nhi.
Thượng Quan Lâm đi ở phía trước đột nhiên rùng mình một cái, hiếu kỳ quay đầu lại, trong nháy mắt phát hiện vẻ lo lắng chưa biến mất trong mắt Bách Lý Thần, nàng dụi dụi con mắt lần nữa, lúc nhìn sang, Bách Lý Thần đã khôi phục lại bình thường.
Thượng Quan Lâm lắc đầu, nhất định là mình hoa mắt, một kẻ ngu sao có được ánh mắt khiếp người như vậy.
"Tỷ tỷ, thế nào."Thượng Quan Dục thấy Thượng Quan Lâm dừng lại, đi đến cạnh nàng hỏi.
"Không có gì, chúng ta tiếp tục đi thôi." Nhìn thoáng qua Thượng Quan Dục, chẳng biết tại sao, Thượng Quan Lâm có dự cảm, cảm giác đây là lần cuối cùng nhìn thấy đệ đệ của mình, sau đó lại nở nụ cười, nghĩ gì thế, chờ Thượng Quan Tây Nguyệt chết rồi, mình và đệ đệ liền có thể về nhà.
Đi được một khắc đồng hồ, bọn họ đi tới giữa rừng rậm, ở chỗ này tiếng gầm gừ của ma thú càng thêm rõ ràng, như ở ngay bên tai vậy.
"Nguyệt nhi, nhất định phải chú ý, chỗ này chỉ là vùng phụ cận nhưng lại là chỗ ma thú tụ tập, nhớ kỹ, đánh không lại liền chạy, nghe không." Thượng Quan Minh Tuyên lo lắng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, tuy rằng bây giờ Nguyệt nhi có thể tu luyện linh lực, cấp bậc cũng không kém, nhưng so với ma thú, vẫn hơi yếu một chút.
Thượng Quan Tây Nguyệt im lặng nhếch miệng, đánh không lại liền chạy, chuyện này mất mặt cỡ nào chứ, nhưng vì không muốn để Thượng Quan Minh Tuyên lo lắng "Biết rồi, ca ca!"
Ngoài miệng nói là biết, nhưng Thượng Quan Tây Nguyệt lại quan sát bốn phía, hi vọng lần này mình có thể lập khế ước với một ma thú cường đại, như vậy có thể trợ giúp mình tu luyện.
"Thượng Quan tiểu thư, nếu bây giờ ngươi sợ, trở về vẫn còn kịp, nếu không phải lát nữa ma thú đến, ngươi muốn về cũng không được."Vũ Huyên Huyên chế giễu nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, nàng thấy một phế vật còn vọng tưởng lập khế ước với ma thú, thật sự là mơ tưởng̃ hão huyền.
Thính lực của Thượng Quan Tây Nguyệt rất tốt, nàng nghe thấy rất nhiều ma thú chạy về bên này, hơn nữa sức mạnh rất cường đại, ngay khi nàng đang suy nghĩ, liền bị Vũ Huyên Huyên ngắt ngang, không khỏi biến sắc "Ngươi không nói lời nào không ai nói ngươi câm đâu!"
"Ngươi..."
"Đừng nói chuyện, các ngươi nghe đi, là thanh âm gì!" Biểu cảm của Thượng Quan Tây Nguyệt rất nghiêm túc, nhìn thẳng về phía tiếng động phát ra.
Nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt như vậy, tất cả mọi người đều căng thẳng thần kinh, cẩn thận lắng nghe.
"Rống rống, rống rống "
"Phanh phanh, phanh phanh "
Nghe thấy thanh âm này, Thượng Quan Lâm không chút hoang mang, khóe miệng hiện lên ý cười, xem ra là bầy ma thú bị Phấn Dẫn Thú kéo tới, Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi chờ chết đi, ma thú sẽ chỉ công kích người có Phấn Dẫn Thú, bởi vì thứ mùi hương đặc biệt đó sẽ hấp dẫn tụi nó.
Thanh âm càng ngày càng gần, mặt đất cũng chấn động, tiếng gầm gừ của ma thú cũng đã gần trong gang tấc.
"Không tốt, bầy ma thú tới, Nguyệt nhi chạy mau." Thượng Quan Minh Tuyên là người phản ứng đầu tiên, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, một ma thú còn khó đối phó, chứ nói chi là một bầy.
Thượng Quan Dục bị dọa đến hai chân phát run, hắn lớn như vậy cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua nhiều ma thú thế này, nắm thật chặt cánh tay Thượng Quan Lâm "Tỷ tỷ, sao... Làm sao bây giờ, chúng ta nhanh trốn đi!"
"Không có chuyện gì "Thượng Quan Lâm vỗ vỗ Thượng Quan Dục đang nắm lấy tay của mình, an ủi.
Nguyệt nhi, chúng ta nhanh chạy trước đi."Long Hạo Lăng trực tiếp kéo tay phải Thượng Quan Tây Nguyệt.
Nghe thấy Thượng Quan Minh Tuyên và Long Hạo Lăng nhắc nhở, phản ứng đầu tiên của Thượng Quan Tây Nguyệt là nắm chặt tay Bách Lý Thần và Thượng Quan Minh Tuyên cùng nhau chạy về phía trước.
Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt gặp nguy hiểm cũng không quên kéo mình, trong lòng Bách Lý Thần ấm áp, không hổ là nương tử tương lai của mình, thiện lương như vậy.
Nhưng khi thấy Long Hạo Lăng kéo tay phải Thượng Quan Tây Nguyệt, Bách Lý Thần lại không thoải mái, nhưng bây giờ cũng không rảnh so đo những thứ này với hắn.
Vũ Huyên Huyên nhìn thấy một bầy ma thú như thế, đã sớm trợn tròn mắt, trông thấy đám người Thượng Quan Tây Nguyệt bỏ chạy, mới phản ứng lại, theo sát ở phía sau.
Chạy không được mấy bước, Thượng Quan Tây Nguyệt đột nhiên nhớ tới Phấn Dẫn Thú, diễn<Daan;lê>quy1[D0on ma thú không phải sẽ chỉ công kích người dính Phấn Dẫn Thú thôi sao? Vậy nên là tên đầu heo Thượng Quan Dục kia chứ, nàng chạy làm gì. Nghĩ như vậy, nhìn lại, quả nhiên không sai, toàn bộ ma thú đều đuổi theo Thượng Quan Lâm.
"Chờ một chút, chúng ta nhìn kỹ hẵng nói!" Thượng Quan Tây Nguyệt gọi Minh Tuyên và Long Hạo Lăng lại, để bọn họ nhìn sang phía Thượng Quan Lâm.
"Đây là chuyện gì!" Thượng Quan Lâm vốn đang rất nhàn nhã nhìn thấy toàn bộ ma thú chạy về phía mình, lập tức sợ ngây người, rốt cục là thế nào, sao ma thú lại chạy về phía này, không phải bọn chúng nên chạy theo Phấn Dẫn Thú dính trên người Thượng Quan Tây Nguyệt sao? Nhưng thời gian cấp bách, không có thời gian để nàng đi suy tư, ma thú cách nàng càng lúc càng gần.
"Tỷ... Tỷ tỷ.. Bọn chúng đến rồi!"Thượng Quan Dục đã sợ đến không có hơi sức nói chuyện, hiện tại hắn đang hối hận, sớm biết thế này sẽ không phạm sai lầm đi theo, bây giờ nhìn thấy ma thú càng ngày càng gần, Thượng Quan Dục hận không thể vung tay tát mình hai cái.
"Ngu ngốc, còn ngây ngốc đứng đấy làm gì, chạy mau!"Thượng Quan Lâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, kêu to, kéo Thượng Quan Dục chạy về phía trước.
Thật ra cái gọi là chạy về phía trước, chẳng qua chỉ là chạy vòng quanh, lúc Thượng Quan Lâm chạy, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn qua Thượng Quan Tây Nguyệt, thấy bộ dáng nàng xem trò vui, trong lòng đã muốn giết nàng mấy ngàn lần.
"Đại tỷ tỷ, ngươi mau cứu ta!" Ma thú theo sát không bỏ, Thượng Quan Lâm không thể không cúi đầu với Thượng Quan Tây Nguyệt, hi vọng nàng có thể giúp mình.
Nhìn thấy bây giờ Thượng Quan Lâm mới nhớ tới cầu xin nàng, Thượng Quan Tây Nguyệt khinh thường cười một tiếng "Nhị muội muội thật biết nói đùa, thế nhân ai chẳng biết Thượng Quan Tây Nguyệt ta không có cách nào tụ tập linh lực, ngươi lại còn kêu ta cứu ngươi sao?"
Nghe Thượng Quan Tây Nguyệt châm chọc, Thượng Quan Lâm biết nàng sẽ không giúp mình, không khỏi đưa ánh mắt chuyển qua Vũ Huyên Huyên đang đứng an toàn: "Huyên Huyên tỷ, ngươi cứu ta đi!"
"Lâm muội muội, không phải ta không muốn cứu ngươi, mà do ta không đối phó được!" Rõ ràng là sợ hãi, còn muốn nói mấy câu đường hoàng, Thượng Quan Tây Nguyệt ghét nhất là loại tiểu nhân này.
Biết bọn họ đều không đáng tin cậy, Thượng Quan Lâm chỉ có thể liều mạng chạy trước, nhưng bọn họ chạy đến đâu dã thú liền theo tới đó, hoàn toàn xem đám người Thượng Quan Tây Nguyệt vô hình.
Thượng Quan Tây Nguyệt thú vị nhìn tỷ đệ hai ngừoi bị đám ma thú truy đuổi chạy tới chạy lui "Ca ca, Hạo Lăng, các ngươi nhìn đi, thật có ý tứ mà, bọn chúng vốn không truy đuổi chúng ta."Thượng Quan Tây Nguyệt chỉ chỉ hai người Thượng Quan Lâm đang chật vật.
"Tỷ.. Tỷ tỷ.. Ta không chịu nổi nữa. Mệt chết ta rồi."Thượng Quan Dục thở hồng hộc hô to, lúc này hắn đã đổ mồ hôi đầm đìa, mồ hôi chảy dọc theo gò má phì nộn.
Thật ra Thượng Quan Lâm cũng rất mệt mỏi, nhưng đám súc sinh này một mực truy đuổi bọn họ không tha, không cho bọn họ một phút nghỉ ngơi, nhìn đám ma thú đã đến trước mặt, Thượng Quan Lâm gấp gáp nắm tay Thượng Quan Dục liều mạng chạy về phía trước "Ngớ ngẩn, nếu ngươi không muốn chết liền chạy nhanh lên cho ta."
Không biết có phải bị Thượng Quan Lâm hét to hù dọa hay không, hay là quá mệt mỏi, chân trái Thượng Quan Dục đạp chân phải, ngã nhào xuống đất, ăn đầy bụi đất.
Bởi vì hai người kéo tay nhau, cho nên Thượng Quan Lâm cũng lảo đảo một cái, nàng cố gắng cân bằng thân thể sau đó ngồi xổm xuống "Thượng Quan Dục, đứng lên cho ta, nhanh lên."Thượng Quan Lâm dùng toàn bộ sức mạnh muốn kéo Thượng Quan Dục lên, nhưng hắn quá béo, lại thêm Thượng Quan Lâm cũng mệt mỏi, thực sự không kéo nổi.
Nhìn đám ma thú khổng lồ càng ngày càng đến gần, đã tới trước mặt, còn có thể nghe thấy tiếng răng ma sát và tiếng hít thở nặng nề của chúng, Thượng Quan Lâm đã không còn lựa chọn nào khác, nàng do dự một chút, cắn răng, tâm hung ác, nhìn Thượng Quan Dục một lần cuối cùng, vứt hắn xuống một mình chạy đi thật xa.
Dục, xin lỗi, tỷ tỷ cũng bất đắc dĩ, nếu cả hai chúng ta cùng chết, sẽ không ai chăm sóc mẫu thân, cho nên, tuyệt đối không thể trách ta.
Thượng Quan Dục ngẩng đầu lên liền nhìn thấy tỷ tỷ vứt mình xuống đất một mình chạy thoát thân, nằm rạp trên mặt đất quay đầu nhìn đám ma thú đến gần sợ hãi hô hào "Tỷ tỷ, mau cứu ta, ta không muốn chết, tỷ tỷ... A" Cuối cùng kêu to một tiếng, Thượng Quan Dục đã bị những ma thú này bao vây, mà còn bị cắn đứt một cánh tay.
Chậc chậc, Thượng Quan Tây Nguyệt lắc đầu, nhìn Thượng Quan Dục bởi vì quá sợ hãi, đau đớn mà hôn mê, nàng không thương tiếc hắn, ác giả ác báo, đây chính là quả báo của hắn.
"Dục." Nghe thấy Thượng Quan Dục thống khổ kêu to một tiếng, bước chân Thượng Quan Lâm dừng lại, nàng quay đầu lại nhìn thấy Thượng Quan Dục bị ma thú vây quanh xé rách cả người hắn, bi thống la lên.
Sau đó liền nghe thấy tiếng nhấm nháp nuốt thức ăn, thỉnh thoảng còn có vài cánh tay cẳng chân bị ma thú ghét bỏ ném ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này, Thượng Quan Tây Nguyệt không có một chút khó chịu hay đồng tình nào.
Hại người này muốn hại mình, nếu không phải nàng phát hiện kịp lúc, chỉ sợ người bị ma thú vây quanh chính là nàng.
Nàng quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Lâm đang khóc rống, bĩu môi khinh thường, hiện tại giả bộ thống khổ cái gì, đã thương tiếc, vì sao vừa rồi lại vứt bỏ hắn lại, loại người như Thượng Quan Lâm mãi mãi cũng luôn đặt bản thân ở vị trí thứ nhất.
Thượng Quan Lâm đứng ở đằng xa trơ mắt nhìn đệ đệ duy nhất của mình bị gặm đến nỗi chỉ còn chút xương cốt và quần áo rách, nàng chảy nước mắt mơ hồ đứng nhìn, dù cho thương tâm muốn chết, cũng không có can đảm tiến lên.
Ăn no xong, ma thú hài lòng chậc lưỡi, tuy rằng chất lượng thịt chẳng ra sao cả, còn thô ráp cứng ngắc, nhưng cũng coi như no nê.
Nhìn đám ma thú sau khi ăn xong cũng không tìm nàng gây phiền phức, dần dần bước về phía sâu nhất của cánh rừng, Thượng Quan Lâm ngây ngốc lảo đảo đi về phía những khung xương của Thượng Quan Dục rơi ra, chậm rãi ngồi xổm xuống, quỳ trên mặt đất, duỗi tay run rẩy sờ vào, không thể tin được người vừa rồi còn gọi mình là tỷ tỷ bây giờ đã không còn nữa.
Tại sao có thể như vậy, đây nên là kết cục của Thượng Quan Tây Nguyệt, tại sao lại là đệ đệ của mình?
Thượng Quan Lâm nắm một miếng quần áo rách để trong lòng, khóc lớn, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng vừa rồi, đột nhiên ngửi thấy mùi vị khác thường, diễn;""Daffn"[lle3quy<d00n> nàng ngừng khóc, nghi ngờ cầm mảnh quần áo rách lên đặt ở chóp mũi cẩn thận ngửi.
Ngửi thấy mùi vị quen thuộc, lông mày Thượng Quan Lâm càng lúc càng nhíu chặt, mùi này là... là... Phấn Dẫn Thú.
Cho là mình ngửi sai, Thượng Quan Lâm càng cố sức ngửi, không sai, đây đúng là Phấn Dẫn Thú, nhưng rõ ràng là ở trên người Thượng Quan Tây Nguyệt, sao lại có trên người của Dục được.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn thấy động tác của Thượng Quan Lâm, biết nàng đang nghi ngờ, nhưng ngươi biết cũng đã trễ, nếu ngay từ đầu ngươi không có ý nghĩ ngoan độc này, Thượng Quan Dục cũng sẽ không chết không toàn thây, nếu muốn nói, Thượng Quan Dục cũng bởi vì ngươi mà chết.
"Lâm muội muội, ta.. Ngươi không sao chứ!" Nhìn thấy ma thú đã đi mất, Vũ Huyên Huyên mới chậm rãi đi đến bên cạnh Thượng Quan Lâm.
Nghe thấy giọng nói của Vũ Huyên Huyên, Thượng Quan Lâm tỏ vẻ trấn định buông mảnh quần áo rách xuống, trong lòng lại không ngừng mắng nàng, hiện tại giả bộ tốt lành cái gì, nếu vừa rồi ngươi giúp ta, nói không chừng Dục sẽ không chết.
Nhưng những lời này Thượng Quan Lâm không thể nào nói ra được, nàng còn cần Vũ Huyên Huyên, hiện tại không thể trở mặt với nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.