Edit: susublue
"Tự mình giải quyết? Tự con giải quyết thế nào?"Tây Hạo Hãn ngắt lời Tần Dung hỏi tiếp, nghi hoặc nhìn nàng. Tuy rằng cháu gái này đã thay đổi rất nhiều, nhưng hắn vẫn chưa tin nàng có thể tự giải quyết được chuyện này.
"Người hãy tin tưởng ta, ta nhất định sẽ giải quyết tốt, ngoại công người suy nghĩ một chút xem, nếu người tiến cung tìm Hoàng Thượng giải trừ hôn ước, sẽ khiến Hoàng Thượng cảm thấy người khinh thị người hoàng gia, lại dám phá bỏ hôn ước với thái tử, gần vua như gần cọp, chúng ta không thể không đề phòng."
Tây Hạo Hãn kinh ngạc nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt, giống như không thể tin được câu vừa rồi do chính nàng nói ra. Xem ra tôn nữ này không chỉ thay đổi một chút thôi!
"Vậy con nói phải làm sao bây giờ "
"Ta cũng đang suy nghĩ vấn đề này, có biện pháp nào để Hoàng Thượng chủ động giải trừ hôn ước giữa ta và Bách Lý Hành thì tốt rồi." Nói đến chuyện này, Thượng Quan Tây Nguyệt cũng hơi phiền não, mặc dù muốn giải trừ hôn ước với Bách Lý Hành, nhưng bây giờ vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào khả thi.
"Nguyệt nhi, có một biện pháp." Thượng Quan Minh Tuyên đột nhiên mở miệng "Ba tháng có một cuộc tỷ thí võ nghệ, người đứng đầu có thể đưa ra một yêu cầu với Hoàng thượng.
Giải thi đấu tỷ thí cứ năm năm sẽ cử hành một lần, mỗi quốc gia sẽ thay phiên nhau tổ chức, lần này đến phiên Tây Lăng Quốc.
"Được, vậy ta sẽ giành vị trí đầu bảng, tự mình yêu cầu Hoàng thượng giải trừ hôn ước với tên nam nhân cặn bã Bách Lý Hành." Thượng Quan Tây Nguyệt đầy tự tin, nói.
Nàng nhất định sẽ đạt được vị trí đầu bảng ở trận đấu ba tháng sau, cũng muốn nói cho thiên hạ biết, nàng, Thượng Quan Tây Nguyệt không phải là một phế vật.
Nhìn thấy đám người Tây Hạo Hãn lo lắng, Thượng Quan Minh Tuyên mở miệng trước "Ngoại công ngoại mẫu, không có chuyện gì đâu, hai người phải tin tưởng Nguyệt nhi, nhất định nàng có thể làm được."
Nhìn Thượng Quan Minh Tuyên chắc chắn như vậy, bọn họ cũng không nói gì thêm, lựa chọn tin tưởng nàng.
Sau đó, bọn họ dùng cơm trưa xong liền quay về phủ Thừa tướng.
"Ha ha, Huyên Huyên tỷ, ngươi thật biết chê cười." Trong mái đình ở hoa viên. Thượng Quan Lâm ngồi cùng một nữ tử xinh đẹp, trò chuyện vui vẻ.
"Ai nói đùa, tiểu nha đầu nhà ngươi." Nữ tử xinh đẹp giả bộ gõ đầu Thượng Quan Lâm.
Thượng Quan Lâm đang chuẩn bị đáp lại, đột nhiên trông thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đi về bên này.
Mắt nàng xoay vài vòng, kéo nữ tử bên cạnh đứng lên "Huyên Huyên tỷ, giới thiệu với ngươi, đây là đại tỷ của ta." Thượng Quan Lâm chỉ vào Thượng Quan Tây Nguyệt.
Vũ Huyên Huyên tùy ý liếc qua Thượng Quan Tây Nguyệt, sau đó khóe mắt nhếch lên, chế giễu châm chọc "Không cần giới thiệu, đại tỷ tỷ phế vật của ngươi ai mà không biết."
"Thì ra ta nổi danh như vậy, thật là may mắn!" Thượng Quan Tây Nguyệt đi tới đáp lại Vũ Huyên Huyên.
Thượng Quan Lâm chết tiệt, thật sự không có được một phút giây yên tĩnh diễn[Dannf/;lle3quysd00n, lại tìm người khác tới giúp đỡ, thật không biết những người này có đầu óc hay không, lại cam nguyện làm bia đỡ đạn cho nàng ta.
Vũ Huyên Huyên nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt như nhìn người ngoài hành tinh, rốt cuộc da mặt nàng ta dày bao nhiêu, rõ ràng là châm chọc nàng ta, mà nàng ta còn nói mình may mắn.
"Lâm Nhi, đại tỷ tỷ của ngươi thật không bình thường, nghe lời nói mà không hiểu."
Thượng Quan Lâm đắc ý nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt bị khi dễ "Huyên Huyên tỷ, đại tỷ của ta thật sự không giống người bình thường, nhân duyên cũng vô cùng tốt, Thần vương thích nhất là đi với nàng."
Thượng Quan Lâm cố ý nói như vậy, nàng biết Vũ Huyên Huyên thích Bách Lý Thần, hiện tại mình đứng trước mặt nàng nói Bách Lý Thần thích Thượng Quan Tây Nguyệt, tương đương với việc kết thù cho Thượng Quan Tây Nguyệt.
Quả nhiên, Vũ Huyên Huyên nghe Bách Lý Thần thích phế vật này, sắc mặt cũng thay đổi, ánh mắt ngoan lệ nhìn nàng "Ngươi nói xem, đúng như vậy phải không?"
Không có khả năng, tuyệt đối không thể nào, Bách Lý Thần tuấn mỹ như vậy sao lại thích một người xấu xí như Thượng Quan Tây Nguyệt chứ, tuyệt đối không thể nào, nàng nhất định phải hỏi rõ ràng, không cần biết thật giả thế nào, Bách Lý Thần chỉ có thể là cuar nàng.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn Vũ Huyên Huyên tự cao tự đại, không tự chủ nhíu mày, loại người này giống như chỉ cần nàng hỏi thì người khác nhất định phải trả lời, nàng thấy phản cảm nhất chính là loại người này.
"Vị này là ai, Vũ tiểu thư đúng không." Thượng Quan Tây Nguyệt cố ý hồ đồ, giả bộ như không nhớ nổi nàng tên là gì "Thần vương thích ai là tự do của hắn, ta không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của ngươi."
Vũ Huyên Huyên không nghe được đáp án mình muốn, nghiến răng nghiến lợi bước lên một bước, đối mặt với Thượng Quan Tây Nguyệt "Ta hỏi lại một lần nưa, có phải Thần vương thích ngươi hay không."
Thượng Quan Tây Nguyệt khinh thường nhìn nàng một cái, trong lòng đầy khinh bỉ, đúng là nữ nhân ngu xuẩn chỉ có dung mạo mà không có đầu óc, bị Thượng Quan Lâm lợi dụng mà cũng không biết, nhưng nàng cũng sẽ không nói cho nàng ta biết, nói ra nàng cũng sẽ không tin, sao phải vẽ vời cho thêm chuyện chứ!
"Ta hỏi ngươi ngươi không nghe thấy sao? Thần vương có phải thích ngươi hay không."Vũ Huyên Huyên đợi nửa ngày vẫn không nghe thấy Thượng Quan Tây Nguyệt trả lời, ngược lại thấy nàng dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, thẹn quá thành giận quát.
"Ai da, ta sợ quá, thật đúng là hai người thần kinh, rất hợp." Thượng Quan Tây Nguyệt không muốn để ý tới hai nữ nhân điên này nữa, xoay người rời đi.
Thật sự phiền chết, từ khi đến nơi này, mỗi ngày đều có gây chuyện với nhau, ngươi lừa ta gạt, còn phải đề phòng tiểu nhân tác quái, không có một ngày qua bình yên, đương nhiên, có ca ca, ngoại công, ngoại mẫu cũng là may mắn lớn nhất của nàng.
"Đứng lại, ngươi đứng lại đó cho ta!" Nghe thấy nàng nói mình bị bệnh tâm thần, khuôn mắt xinh đẹp của Vũ Huyên Huyên trở nên dữ tợn vô cùng, tiến lên ngăn nàng lại.
Thượng Quan Lâm đứng phía sau mừng rỡ xem kịch hay, hừ, Thượng Quan Tây Nguyệt, ta không đối phó được ngươi, ta sẽ để cho người khác giáo huấn ngươi, còn nữa, linh lực Vũ Huyên Huyên còn cao hơn ta, đắc tội nàng, ngươi nhất định phải chết.
Thượng Quan Tây Nguyệt trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nhìn nàng "Ngươi muốn thế nào, có thấy phiền không."
Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt trợn trắng mắt, Vũ Huyên Huyên hận không thể móc nó ra giẫm nát, nàng nắm chặt tay thành nắm đấm lẩm bẩm cái gì đó liên tục, cảm xúc rốt cục cũng ổn định lại.
"Ngươi đã không muốn nói, ta cũng không ép ngươi, chúng ta cá cược được không."
" Cá cược cái gì " Thượng Quan Tây Nguyệt cảm thấy hứng thú mở mắt.
"Ngày mai chúng ta cùng đến rèn luyện ở rừng rậm Ma Thú."
" Rèn luyện?" Thật sự quá tốt, vốn ba tháng sau nàng muốn tham gia trận đấu, đang lo không biết làm sao để mình mạnh lên, không ngờ cơ hội lại chủ động tới tìm.
"Không sai "Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt mở lớn hai mắt, Vũ Huyên Huyên đắc ý cười một tiếng, cảm giác rốt cục mình cũng nắm được quyền chủ động "Đương nhiên, nếu ngươi sợ, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết có phải Thần vương thích ngươi hay không là được."
"Ai nói ta sợ, lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta nói sợ, ý của ta là ngươi còn trẻ như vậy, sao lại nói vòng vèo như mấy người già vậy."
Bản thân mình phong nhã hào hoa, xinh đẹp động lòng người, thế nhưng bị Thượng Quan Tây Nguyệt ví von mình thành người già, Vũ Huyên Huyên tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng lên.
Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi chớ đắc ý, đứng đây đấu võ mồm cũng vô dụng, ta sẽ khiến cho ngươi từ trả giá thật lớn vì lời lời nói của mình.
"Không sợ thì tốt, như vậy đi, ngày mai chúng ta đến rừng rậm Ma Thú lập khế ước với ma thú, ai có được ma thú đẳng cấp cao hơn, thì coi như người đó thắng, thế nào, nếu ta thắng, ngươi chỉ cần trả lời ta câu hỏi vừa rồi."
Vũ Huyên Huyên rất có lòng tin, nàng không tin một phế vật sẽ có thể lập được khế ước với ma thú, coi như là may mắn lập được một khế ước, nhất định cũng là cấp thấp nhất, bởi vì muốn ký khế ước với ma thú cấp cao, nhất định phải có Tinh Thần lực thật lớn mới có thể. Chỉ bằng một phế vật không có linh lực như Thượng Quan Tây Nguyệt, có thể còn sống mà ra ngoài hay không vẫn còn chưa biết, đừng nói đến việc lập khế ước!
"Vậy nếu như ta thắng thì sao!"
"Nếu như ngươi thắng, ta để tùy ngươi xử trí."
Thượng Quan Tây Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng có thể vì Bách Lý Thần mà làm đến mức độ này, thật không biết tiểu tử ngốc Bách Lý Thần mà cũng có người thích, nhưng cũng đúng thôi, mặc dù Bách Lý Thần có chút đần độn, nhưng dung mạo lại có một không hai.
"Có thể, vậy chúng ta vỗ tay cá cược." Thượng Quan Tây Nguyệt không tin mấy người này, ai biết sau khi xong chuyện có chịu thừa nhận hay không, nếu nàng ta thắng thì tốt rồi, nhưng nếu mình thắng, không chừng sẽ náo loạn đến đâu!
"Có thể "Vũ Huyên Huyên xòe bàn tay ra đập ba cái với Thượng Quan Tây Nguyệt, cũng coi như là hứa hẹn.
"Vậy cứ như vậy đi, ta đi trước."
"Ngươi...."Vũ Huyên Huyên nhìn bóng lưng của nàng còn muốn nói điều gì đó.
Thượng Quan Tây Nguyệt đưa lưng về phía nàng phất phất tay "Ta đã biết, sáng mai ngươi đến cổng phủ Thừa tướng chờ ta!"
Đến khi Thượng Quan Tây Nguyệt đi xa, nàng mới quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Lâm.
"Lâm muội muội, điều ngươi vừa nói đều là thật sao? Thần vương đối xử với nàng ta đặc biệt." Vũ Huyên Huyên không tin, còn muốn xác nhận thêm lần nữa, vô luận thế nào nàng tuyệt không muốn tin Bách Lý Thần thích phế vật kia, diễn>da2nn""ll3e;quyddon nàng biết hắn từ khi còn bé, nàng đã thích Bách Lý Thần, mặc dù bây giờ hắn trở nên ngu dại, nhưng vẫn không thể làm trái tim nàng hết thích hắn. Cả đời này, không phải hắn nàng không gả.
"Huyên Huyên tỷ, đương nhiên là thật, chuyện này tất cả mọi người đều biét, ngay cả Thiếu chủ Long Thiên Các cũng đều đối xử với nàng rất tốt!"
Thượng Quan Lâm nhìn thấy Vũ Huyên Huyên nhìn mình, vội vàng che giấu sắc mặt đắc ý, cực lực muốn dùng lời nói để kích thích Vũ Huyên Huyên hận thù Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Huyên Huyên tỷ, trong mắt của ta chỉ có ngươi mới xứng với Thần vương, ngươi nhìn ngươi xem, tư thái như thần tiên, dung mạo như ngọc quý, Thần vương có tác phong hơn người, tài năng khiến người khác kinh sợ, các ngươi là một đôi do trời đất tạo nên!" Thượng Quan Lâm có thừa khả năng vuốt mông ngựa, muốn lợi dụng nàng giúp mình đối phó Thượng Quan Tây Nguyệt.
Vũ Huyên Huyên nghe thấy mình và Bách Lý Thần là một đôi, trong lòng cực kỳ vui vẻ, nhưng mặt vẫn không có một biểu hiện dư thừa.
"Lâm muội muội, ngươi quá khoa trương rồi, ta nào có tốt như ngươi nói."
"Sao lại không, nếu có thể, ta thật hy vọng Huyên Huyên tỷ là tỷ tỷ của ta, Thượng Quan Tây Nguyệt quả thực là một điều sỉ nhục của phủ Thừa tướng chúng ta."Vuốt mông ngựa nhưng đồng thời cũng không quên gièm pha Thượng Quan Tây Nguyệt.
"Huyên Huyên tỷ, ngày mai ta muốn đi cùng ngươi, nói không chừng có thể giúp đỡ được gì đó. "Hừ, Thượng Quan Tây Nguyệt, ngày mai là ngày chết của ngươi, ta muốn để những dã thú kia gặm nát ngươi đến xương cốt cũng không thừa, để xem ngươi còn đối nghịch với ta mỗi ngày không.
"Cũng được.” Vũ Huyên Huyên cân nhắc một chút, liền đồng ý, thêm một người sẽ thêm một phần sức mạnh.
"Vương gia " Đông Nhật cung kính quỳ gối trước mặt Bách Lý Thần, nói lại chuyện Thượng Quan Tây Nguyệt muốn đến rừng rậm Ma Thú cho hắn biết.
"Vũ Huyên Huyên? Rừng rậm Ma Thú?"Bách Lý Thần lập lại, sắc mặt hơi khó coi, Vũ Huyên Huyên đáng chết, lại muốn dẫn Nguyệt nhi thân ái của hắn đến chỗ nguy hiểm như vậy.
"Đúng vậy, ngày mai các nàng sẽ đi, chủ tử, ngươi nói nên làm thế nào bây giờ!"
Nghe vậy, Bách Lý Thần nở nụ cười làm cho người lóa mắt "Làm thế nào, đương nhiên là cùng đi với Nguyệt nhi của ta, đứng lên đi "
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Bách Lý Thần, sau khi đứng lên, Đông Nhật len lén nhìn hắn một cái, nói một chuyện khác cho hắn biết "Chủ tử, hình như Vũ Huyên Huyên thích ngươi, cho nên mới nhắm vào Thượng Quan cô nương."
Bách Lý Thần nghe thấy có người nhắm vào Nguyệt nhi của mình, khuôn mặt tuấn lãng lập tức lạnh như hàn băng "Vũ Huyên Huyên, nàng ta có tư cách gì mà thích bổn vương, nhưng mà, Vũ Huyên Huyên là ai."
Đông Nhật nghe được câu hỏi này, chân lảo đảo, gia ơi, suy nghĩ cả nửa ngày, ngươi vẫn không biết người ta là ai, như vậy hình như không thuyết phục lắm, không tốt lắm đâu.
"Vũ Huyên Huyên là đích nữ quan võ, hơn nữa chủ tử cũng biết nàng."
"Biết nàng, làm sao có thể, ngoại trừ Nguyệt nhi, không ai có thể lọt vào mắt xanh của ta."Trước mắt hắn như hiện lên hình ảnh Thượng Quan Tây Nguyệt mỉm cười nhàn nhạt, giọng nói Bách Lý Thần đầy sự nhớ nhung.
Lâu rồi không gặp tiểu nha đầu kia, cũng không biết nàng có nhớ mình như mình nhớ nàng không.
Nếu để cho Đông Nhật biết trong lòng Bách Lý Thần nghĩ gì, trên trán nhất định sẽ xuất hiện vô số hắc tuyến, gia ơi, cái gì mà lâu rồi, mới có hai ba ngày thôi mà, hơn nữa, Thượng Quan cô nương người ta nghĩ ngươi là kẻ ngu, sao lại nhớ ngươi được. Nhưng những lời này hắn không dám nói ra, nếu không chủ tử sẽ lột da mình mất.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ngươi đi nói với Lăng, ngày mai cùng đi với ta." Vừa nghĩ tới mình lại có thể nhìn thấy nàng, Bách Lý Thần kông nhịn được mà kích động.
"Dạ..."
Nhìn Đông Nhật biến mất, Bách Lý Thần ngồi xuống rơi vào trầm tư.
"Tiểu thư, sao ngươi lại chậm như vậy!" Khi Tiểu Ngôn và Bích Ngọc thấy Thượng Quan Tây Nguyệt trở về, vội vàng nghênh đón.
"Có chút việc, đúng rồi, ca ca ta đâu!" Bây giờ Thượng Quan Tây Nguyệt muốn thương lượng với Thượng Quan Minh Tuyên về chuyện ngày mai đi rừng rậm Ma Thú, nói không chừng gặp vận khí tốt, mình và ca ca đều có thể lập khế ước với ma thú.
"Đại thiếu gia ở bên trong."
Thượng Quan Tây Nguyệt vừa đi vào đã nhìn thấy Thượng Quan Minh Tuyên ngồi trên ghế uống trà, thấy Thượng Quan Tây Nguyệt trở về, đặt chén trà xuống nhìn về phía nàng "Nguyệt nhi, sao bây giờ mới về."
Thượng Quan Tây Nguyệt ngồi bên cạnh Thượng Quan Minh Tuyên, kể lại chuyện vừa rồi cá cược với Vũ Huyên Huyên đến rừng rậm Ma Thú.
"Ca ca, Vũ Huyên Huyên là ai "
Thượng Quan Minh Tuyên vừa nghe đến rừng rậm Ma Thú, sắc mặt ngưng trọng nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt "Vũ Huyên Huyên là đích nữ của đại tướng quân Tây Lăng Quốc, từ nhỏ thiên phú đã vô cùng tốt, bây giờ nàng đã là Hoàng Linh đỉnh phong, Nguyệt nhi, lần này muội cùng nàng đi rừng rậm Ma Thú, không phải nàng có âm mưu gì chứ, vì lý do an toàn, ngày mai ta sẽ đi cùng muội."
"Ca, ta cũng muốn huynh đi cùng ta, nói không chừng đến lúc đó hai chúng ta đều sẽ lập được khế ước với ma thú thì sao."
"Nguyệt nhi, muội cho rằng bắt ma thú dễ như bắt thỏ sao? Muốn lập khế ước với ma thú nhất định phải có Tinh Thần lực thật lớn mới có thể, nếu không sẽ bị phản phệ." Thượng Quan Minh Tuyên nói những gì mình biết cho Thượng Quan Tây Nguyệt, hi vọng muội muội có thể chuẩn bị tâm lý.
Nhìn thấy ca ca lo lắng cho mình, Thượng Quan Tây Nguyệt hé miệng cười một tiếng "Ca, huynh không biết rồi, ta còn biết luyện đan, cho nên Tinh Thần lực của ta rất mạnh " Nàng đột nhiên nhớ tới mình vẫn chưa nói cho Thượng Quan Minh Tuyên biết mình biết luyện đan.
"Cái gì, Nguyệt nhi, muội còn biết luyện đan?" Thượng Quan Minh Tuyên giật mình, nhìn nàng như nhìn quái vật "Nguyệt nhi, rốt cục muội còn bao nhiêu chuyện khiến ta kinh ngạc nữa đây, nói hết một lần đi, đừng sợ ta không chịu được."
"Không còn nữa, cho nên Tinh Thần lực của ta rất mạnh, có thể lập khế ước với ma thú!"
Thượng Quan Tây Nguyệt ngóc đầu lên chờ đợi dáng vẻ khích lệ của hắn, làm Thượng Quan Minh Tuyên lập tức nở nụ cười.
"Có thể, ca ca sẽ đi cùng muội "Hắn sờ đầu Thượng Quan Tây Nguyệt, trong lòng cảm thán vô cùng, Nguyệt nhi thật sự đã trưởng thành, hắn tin tưởng sau này nàng sẽ càng xuất sắc hơn, huynh muội bọn họ nhất định có thể cùng xông pha thiên hạ.
"Ca, đêm nay huynh nghỉ ngơi thật tốt đi, ta vào không gian luyện thêm chút đan dược để ngày mai mang theo." Nói xong Thượng Quan Tây Nguyệt đứng lên ra khỏi phòng.
Vào không gian huyền ảo, đột nhiên nàng nhớ tới Lạc Lạc còn để trong nhẫn Thiên Hoàng, liền đưa hắn ra.
"Chủ nhân, ta không để ý tới ngươi, ta ở bên trong đến nỗi nghẹn chết rồi." Sau khi ra ngoài Lạc Lạc trở về hình dáng ban đầu đặt mông ngồi dưới đất không ngừng đạp chân hai mắt còn vụng trộm liếc Thượng Quan Tây Nguyệt, giống như muốn nàng an ủi mình.
Sao Thượng Quan Tây Nguyệt lại không biết hắn đang tính toán cái gì, cười yếu ớt ôm hắn vào ngực, ôn nhu an ủi "Được rồi Lạc Lạc, đừng nóng giận nữa!"
Nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt phí sức lấy lòng mình, rốt cục Lạc Lạc không tức giận nữa, cọ xát trán vào lòng Thượng Quan Tây Nguyệt " Như vậy còn tạm được."
Sau đó Thượng Quan Tây Nguyệt để Lạc Lạc tự chơi ở bên cạnh, còn mình thì chuyên tâm luyện đan.
"Nương" Trong Phỉ vũ các, ba mẹ con Giang Phỉ ngồi cùng nhau không biết đang thảo luận cái gì, sắc mặt có chút ngưng trọng.
"Lâm Nhi, lần này cùng đến rừng rậm Ma Thú nhất định phải cẩn thận nhiều hơn!" Giang Phỉ dặn đi dặn lại, sợ nữ nhi của mình xảy ra chuyện gì.
Thượng Quan Lâm cười một tiếng "Yên tâm đi, nương, lần này ta sẽ khiến tiện nhân Thượng Quan Tây Nguyệt có đi mà không có về, để nàng biết kết cục của việc đối nghịch với ta."
Chỉ cần nghĩ tới kết cục ngày mai của Thượng Quan Tây Nguyệt, trong lòng Thượng Quan Lâm thoải mái, Thượng Quan Tây Nguyệt, ngày mai là ngày chết của ngươi, diễn;""
[email protected]>d00n coi như bây giờ ngươi thay đổi thì sao, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết, đến bên kia cũng đừng oán ta, ai bảo ngươi chọc ta.
Thượng Quan Dục ở bên cạnh nghe các nàng nói đến rừng rậm Ma Thú, lập tức hứng thú, ngồi một bên la hét "Nương, tỷ tỷ, ta cũng muốn đi rừng rậm Ma Thú, ta cũng muốn đi bắt một con ma thú."
Đến lúc đó dẫn ma thú đi trên đường, để cho những bằng hữu của mình nhìn thấy nhất định sẽ hâm mộ mình. Nghĩ đi nghĩ lại, Hình như Thượng Quan Dục còn nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của người khác, không khỏi đắc ý.
"Đủ rồi, ngươi còn muốn mọi chuyện thêm loạn sao, với công phu mèo ba chân của ngươi, đến lúc đó không bị dã thú ăn mới là lạ!"Thượng Quan Lâm không nhịn được nhìn hắn. Đệ đệ của mình không thể học võ, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, một chút cũng không tiến bộ.
Lúc này Thượng Quan Lâm không biết câu nói của mình lại trở thành sự thật, đệ đệ thật sự bị ma thú gặm đến không còn xương cốt.