Editor: Susublue
Lần này Bách Lý Gấm nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đang mặc áo choàng đen ngồi ở trong góc, nhưng...
"Lăng, sao ngươi biết nàng là nữ nhân."
Bách Lý Gấm ngồi ngay ngắn lại hiếu kỳ hỏi Long Hạo Lăng.
"Vừa nhìn liền biết, ngươi nhìn nàng xem, dáng điệu uyển chuyển, xương cốt nhỏ nhắn xinh xắn, không phải nữ nhân thì là cái gì, còn có một điểm quan trọng nữa là..."
Long Hạo Lăng cố ý thừa nước đục thả câu.
"Là cái gì." Bách Lý Gấm hiếu kỳ dựng lỗ tai lên.
"Là... Ngươi nói xem nếu người kia không phải nữ nhân, sao Thần lại nhìn chằm chằm người ta không rời đây, chẳng lẽ hắn lại có đam mê thích nam nhân sao?" Long Hạo Lăng đưa mắt nhìn sang Bách Lý Thần đang một mực trầm mặc.
"Ha ha, đam mê nam sắc..."
Bách Lý Gấm cười phá lên, nhưng đồng thời, hắn cũng chú ý động tác của Bách Lý Thần, hắn không muốn bị đánh.
Ai ngờ Bách Lý Thần lờ bọn hắn đi, tựa lưng vào ghế ngồi không nói một lời nhìn chằm chằm Thượng Quan Tây Nguyệt ở dưới lầu.
Long Hạo Lăng thấy bộ dáng này của hảo bằng hữu, cũng đưa mắt nhìn về phía Thượng Quan Tây Nguyệt, ngay cả chính hắn cũng không biết, một cái nhìn này, chớp mắt chính là vạn năm.
Ở lầu dưới Thượng Quan Tây Nguyệt vừa thu hồi ánh mắt dò xét của mình, liền có một người đi lên đài.
Tập trung nhìn lên, đó là Bình lão vừa rồi ở trong phòng.
Bình lão đi lên đài, lễ phép khom người, liền mở miệng giải thích.
"Hoan nghênh mọi người dù trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-vuong-sung-phi-phe-vat-dich-nu-dai-tieu-thu/1635321/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.