"Vì sao chứ, tiểu thư, người như vậy rất đẹp nha." Tiểu Ngôn không hiểu tại sao Thượng Quan Tây Nguyệt lại muốn hóa trang xấu đi, đứng một bên bất mãn kêu la.
Mà Bích Ngọc lại không hỏi một câu, cầm bút lên bắt đầu vẽ, nàng biết tiểu thư làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.
Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn tính trẻ con của Tiểu Ngôn, lại nhìn Bích Ngọc trầm ổn, im lặng thở dài, xem ra Tiểu Ngôn vẫn cần huấn luyện nhiều.
"Tiểu Ngôn, ta làm như vậy có lý do của mình, bây giờ nói ngươi cũng không hiểu, nhưng có cái bớt này chúng ta làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều."
"Ta đã biết, tiểu thư "
Thượng Quan Tây Nguyệt xem xét biểu hiện của Tiểu Ngôn, liền biết nàng vẫn không hiểu, bất quá không sao, về sau nàng sẽ hiểu.
"Tiểu thư, xong rồi, ngươi nhìn xem được chưa?" Bích Ngọc buông bút vẽ xuống nhìn mặt Thượng Quan Tây Nguyệt.
Thượng Quan Tây Nguyệt giương mắt nhìn vào trong gương đồng, đưa tay sờ trên mặt, cái bớt này vẽ giống như đúc, nếu không nhìn kỹ, sẽ nhìn không ra, chỉ là...
Nhưng nếu gặp nước, sẽ lem mất.
"Rất giống, Bích Ngọc, không ngờ tay nghề của ngươi lại tốt như vậy."
"Chỉ hơi tốt thôi, tiểu thư." Bích Ngọc bật cười.
"Đúng rồi, các ngươi đứng đây chờ ta." Thượng Quan Tây Nguyệt nói xong đi vào nội thất.
Lúc đi ra trên tay cầm thêm hai quả màu đỏ
"Tiểu thư, đây là cái gì." Tiểu Ngôn cầm một quả trong tay lật xem.
"Tiểu thư, quả này có hình trái tim, thật xinh đẹp a." Bích Ngọc cũng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-vuong-sung-phi-phe-vat-dich-nu-dai-tieu-thu/1635311/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.