Hưu thư như lá khô rơi trên mặt đất, dân chúng đã hiểu được câu chuyện đều trừng hướng Tĩnh vương, khiến hắn có chút xấu hổ.
Sau đó, lại thấy rõ dấu vết hồng hồng trên cổ của quận chúa Bạch Tâm Nhị do treo cổ tự sát không thành đã để lại, còn có chỗ bị thương ở chân của nàng đang chảy máu, trong mắt mọi người sớm không còn thấy khinh thường, mà toàn là vẻ mặt đồng tình.
Đây chính là “hiệu ứng của dư luận” làm cho Bạch Tâm Nhị hoàn toàn hiểu được câu nói “Nước miếng cũng dìm chết người”.
“Mẹ nó, lão tử đây cuộc đời ghét nhất là nữ nhân dám cướp chồng của người khác, Bạch Tâm Nhu này coi mình là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, dám làm ra loại chuyện không có đạo đức này, thật không biết xấu hổ.”
“Ta khinh, đường đường là Tĩnh vương thế nhưng lại lừa gạt để lấy đồ cưới của một nữ nhân ngốc nghếch, lại càng không biết mất mặt. Vì để lấy được đồ cưới của người ta, cưới xong liền bỏ, này không phải phá hư thanh danh của người ta là cái gì? Tâm Nhị quận chúa thật đáng thương, bị bỏ như vậy nàng làm sao dám gặp người, còn ai dám cưới nàng.”
“Bạch nhị tiểu thư chưa cưới cũng dám cùng Tĩnh vương vụng trộm, thật làm mất mặt Bạch phủ. Mọi người xem quận chúa người ta cho dù bị tổn thương nhưng còn không làm mất hành vi cử chỉ của một tiểu thư khuê các, trọng tình trọng nghĩa, không tham lam này nọ, lại nhìn Bạch tam tiểu thư, thật chất là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-tu-vuong-phi/3249702/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.