Thẩm Tịch bèn bảo Ngọc Tử Duệ và Hàn Nhiên đấu với nhau một ván, kết quả hai đứa bé đánh thành thế cờ không lối thoát, không ai thắng nổi.
Thẩm Dương thấy chán, liền đòi chơi trò ném tên vào bình.
Thẩm Tịch chắc hẳn nghĩ rằng mình rất giỏi trò này nên rủ mọi người cùng chơi.
Kết quả, trừ ba huynh đệ Thẩm gia ra, các bạn đồng học đều ném trúng cả mười lần, không ai trượt phát nào.
Ngọc Tử Duệ nói: "Các ngươi biết đấy, ta là con nhà nòi mà."
Hàn Nhiên nói: "Các ngươi là... khụ khụ... biết đấy, ta bệnh ở nhà, chẳng có gì chơi ngoài trò này... khụ khụ..."
Giang Trường Sinh nói: "Các ngươi là... ồ, các ngươi không biết, ta từng bao thầu trò chơi ném tên ở một sòng bạc để kiếm tiền."
Ngay từ những ngày đầu đến trường, ba huynh đệ Thẩm gia đã được nếm trải cảm giác "núi cao còn có núi cao hơn".
Đã lâu lắm rồi ta không gặp Thục tần.
Sau khi những phi tần trẻ đẹp tiến cung, sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho nàng tuy có giảm bớt, nhưng nhờ có Tam công chúa xinh xắn đáng yêu, nàng vẫn giữ vững được vị thế của mình trong hậu cung.
Ta đã từng nói, Ninh Tam Nương quả là một người kỳ lạ.
Kỳ lạ ở chỗ cả hai chúng ta đều hiểu rõ, nàng ta vốn chẳng xem trọng Hoàng thượng, chẳng màng tranh giành sủng ái, cũng chẳng để tâm đến châu báu, lụa là, trang sức.
Vậy mà nàng ta lại có thể biến mình thành một phi tần hoàn hảo, giỏi lấy lòng Hoàng thượng.
Nàng ta chậm rãi bước đến, phong thái ung dung, kiêu sa khó giấu.
"Ta đến chỉ muốn nói cho ngươi một chuyện, Hoàng thượng muốn lập Hậu rồi."
Ồ? Thật lạ lùng, ta cứ tưởng sau khi Tiên hoàng hậu qua đời, Hoàng thượng sẽ không bao giờ muốn lập Hậu nữa.
"Không phải ngươi, cũng chẳng phải ta. Mà là Tấn Chiêu viên."
Ta im lặng, chờ đợi nàng ta nói tiếp.
"Ta vẫn luôn muốn xem ngươi có thể kiêu ngạo đến bao giờ, không ngờ đến lúc này, ngươi vẫn có thể giữ được bình tĩnh như vậy."
Ta mỉm cười, cố tình không gọi phong hào của nàng ta mà gọi là Ninh Tam Nương.
Mười ba tuổi, khi lần đầu tiên nghe đến tài danh của nàng ta, đọc qua những bài thơ do nàng sáng tác, ta đã nghĩ, nếu có duyên gặp được cô nương này, nhất định phải gọi nàng một tiếng "Tam Nương".
“Ninh Tam Nương, chi bằng chúng ta đánh cược một phen. Nếu Hoàng thượng muốn lập Hậu, người đó chắc chắn là ta."
Ninh Tam Nương sững người, đôi mắt long lanh, đa tình thoáng vẻ ngấn lệ, nàng cười chua xót: "Không cần đánh cược nữa, ta đã thua rồi...Ta rất ngưỡng mộ ngươi, không phải sống vì gia đình, thân tộc. Hãy cẩn thận, những nữ nhân trong hậu cung này đã ẩn mình quá lâu rồi."
"Đa tạ."
Trước khi rời đi, nàng nói với ta: "Tên tự của ta là Đình Đồng, đợi đến khi ngươi trở thành Hoàng hậu, hãy gọi ta bằng tên tự."
Thiên Thụ năm thứ mười, tháng mười, tuyết đầu mùa ở kinh thành đến sớm hơn mọi năm.
Tấn Chiêu viên, Liễu Bảo Nghi, Tiền Thục nghi, Tư Mã mỹ nhân lần lượt được chẩn đoán có thai, Hoàng thượng và Thái hậu vô cùng vui mừng, ban thưởng hậu hĩnh cho lục cung.
Liễu Bảo Nghi được tấn phong làm Liễu tần, Tiền Thục nghi được tấn phong làm Tiền Chiêu nghi, Tư Mã mỹ nhân được tấn phong làm Tư Mã Tiệp dư.
Còn ta và Tấn Chiêu viên, cùng lúc được tấn phong lên phi vị.
Đến lúc này, trong cung đã đủ bốn vị phi tần.
Hiền phi, Thục phi, Nghi phi, Tấn phi.
Từ Chiêu viên mà nhảy cóc lên đến phi vị, người tinh ý đều nhìn ra Hoàng thượng đang từng bước đưa Tấn Chiêu viên lên ngôi vị Hoàng hậu.
Thái hậu đột nhiên quyết định đến Tây Sơn lễ Phật trong vòng nửa năm, bà còn mang theo cả Ung ma ma đi cùng.
Trong mắt mọi người trong hậu cung, việc Thái hậu rời cung chẳng khác nào Hoàng thượng muốn từ bỏ ta.
Vào cung đã lâu, ta chỉ được thị tẩm hai lần, vậy mà lại được tấn phong lên đến tứ phi.
Rất nhiều người trong cung cho rằng đó là do ta được Thái hậu yêu thương, che chở.
Hoàng thượng đêm nào cũng ngủ lại chỗ Tấn phi, ngay cả khi nàng ta đang mang thai cũng không ngoại lệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]