Chương trước
Chương sau
“Các ngươi cũng biết đó là Đại hoàng tử, là huyết mạch đế vương, người muốn gặp bản cung, bản cung muốn hay không muốn gặp tạm thời không bàn tới. Nhưng là ai cho các ngươi lá gan ngăn cản một hoàng tử, giấu diếm một quý tần? Có phải ở trong cung quá nuông chiều các ngươi, khiến các ngươi quên cả những quy củ cơ bản rồi không?"

"Nô tỳ biết sai, nương nương bớt giận."

"Ngươi tự mình đi thỉnh tội với Đại hoàng tử, khi nào hắn tha thứ cho ngươi, khi đó ngươi mới được trở lại làm việc."

"Vâng."

Không bao lâu, Thẩm Uyên đi vào.

Lần này hắn thay một bộ thường phục màu trắng ánh trăng, hoa văn là kiểu cách thịnh hành mấy năm trước, chắc hẳn là được may từ khi tiên hoàng hậu còn tại thế.

Thẩm Uyên dứt khoát quỳ xuống trước mặt ta: "Nhi thần biết nương nương đang tìm sư phó cho hoàng tử, mạo muội cầu xin nương nương cho phép nhi thần vào Thượng thư phòng khai tâm."

"Dựa vào cái gì?"

"Nhi thần một thân một mình, dĩ nhiên không có gì có thể khiến nương nương động lòng. Nếu nương nương không đáp ứng, nhi thần sẽ đi cầu xin Hiền phi nương nương, cầu xin... hoàng thượng, từng người một thử qua, chỉ cầu không thẹn với lòng."

"Được thôi, vậy ngươi cứ đi cầu xin đi."

Thẩm Uyên không nói gì nữa, dập đầu rồi định rời đi.

"Sao không đi cầu xin Thái hậu? Bà ấy là người thương cháu trai nhất đấy."

Thẩm Uyên khẽ run lên.

Nếu nói Thẩm Uyên có kẻ thù trong hậu cung này, thì đó chỉ có thể là Thái hậu - người đã đày mẹ đẻ của hắn vào lãnh cung.

Cái c.h.ế.t của tiên hoàng hậu kỳ thực không liên quan đến mẹ đẻ của hắn, chỉ là hoàng thất muốn xoa dịu cơn thịnh nộ của nhà mẹ đẻ hoàng hậu mà thôi.

Hoàng đế cực kỳ chán ghét Thẩm Uyên cũng là vì hắn từng có hành động bất kính với Thái hậu.



"Thẩm Uyên, ngươi không giống với Thẩm Dương và Thẩm Tịch, quân bài tẩy của ngươi đã đánh hết rồi. Nếu không đổi một bộ bài khác, ngươi sẽ không bao giờ có thể lên bàn cược nữa."

"Ân tình của nương nương, nhi thần xin ghi nhớ."

……..

Hoàng đế cuối cùng đã dẫn đại đội của mình hồi cung.

Rõ ràng là đi săn bắn, vậy mà người trở về lại trắng trẻo, tròn trịa.

Ta đứng trong cung môn nghênh đón, Thẩm Đoạt đứng ngoài cung môn hộ vệ.

Từ xa nhìn thấy hoàng đế, hắn liền dùng ánh mắt chế nhạo nhìn ta.

Thật hoài niệm những năm Thẩm Ưng ném hắn đến Bắc Di, không cho hắn hồi kinh...

Thục phi dắt theo hai vị công chúa và Thẩm Dương, Thái hậu dắt theo Thẩm Tịch, còn hoàng đế đích thân dắt theo Tam công chúa của Thư tần.

Cảnh tượng này khiến cho những phi tần đứng phía sau đỏ mắt ghen tị.

Ta còn chưa kịp hành lễ với hoàng đế, liền thấy từ trong cung môn đột nhiên lao ra một bóng người mặc y phục màu trắng ánh trăng.

Là Thẩm Uyên.

Phi tần trẻ tuổi không biết thân phận của hắn, Thục phi và Hiền phi lại nhận ra, trên mặt là vẻ khiếp sợ không nén được.

Nhưng Thẩm Uyên lại dường như không cảm nhận được ác ý, cung kính hành lễ với hoàng đế và Thái hậu.

Lễ nghi của hắn là do tiên hoàng hậu dạy, không chê vào đâu được.

Trầm Dương bĩu môi, dùng ngón tay chỉ hắn nói chuyện với Thục phi, cử chỉ vô cùng bất kính.

Nhưng Thẩm Uyên vẫn luôn mỉm cười, cười khi thỉnh an, cười khi cáo lỗi, cười khi hỏi hoàng đế và Thái hậu xuân săn có vui vẻ hay không.



Nếu là người ngoài cuộc, chắc hẳn sẽ nghĩ họ là một gia đình êm ấm, hòa thuận.

Sắc mặt hoàng đế không tốt.

Lần cuối cùng người nói chuyện với Thẩm Uyên, hai bên đã nói ra những lời không nên nói giữa cha và con.

"Ngỗ nghịch bất hiếu, quả nhiên con tiện giống mẹ!"

"Đúng vậy, hoàng thượng cũng giống như Thái hậu!"

Ha, ai có thể ngờ, Thẩm Uyên lúc sáu tuổi lại có tính khí như vậy.

Nhưng giờ phút này, Thẩm Uyên lại cung kính và khát khao nhìn hoàng đế, dịu dàng hỏi han Thái hậu.

Thật là một đứa trẻ hiểu chuyện, săn sóc.

Ánh mắt Thái hậu lướt qua Thẩm Uyên, dừng lại trên người ta.

Ta mỉm cười nhìn bà ấy.

Cuối cùng, Thái hậu đỡ Thẩm Uyên dậy.

"Biết sai là tốt rồi. Về sau hãy cùng các đệ đệ của con cùng nhau đọc sách. Con là huynh trưởng, không được nghịch ngợm nữa."

"Tạ ơn hoàng tổ mẫu! Tạ ơn phụ hoàng!"

Ta nhàm chán cạy móng tay - thật là một màn sum vầy vui vẻ của hoàng gia.

Thẩm Tịch vừa hồi cung, liền đóng cửa ở trong phòng ngủ nhỏ không ra ngoài, cũng không cho người khác đi vào.

Dung ma ma đến tìm ta: "Lần này ra ngoài điện hạ chơi rất vui vẻ, ngay cả khi Nhị hoàng tử chọc ghẹo cũng không hề nổi giận, trở về lại như vậy, nương nương đi xem thử đi, nô tỳ lo lắng Tam hoàng tử có tâm sự."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.