“Vậy phải làm sao? Nương nương, hay là chúng ta cũng giả ốm?”, Trầm Tích cố gắng nặn ra một kế sách.
Đến cả Phúc Bảo cũng bị thằng bé chọc cho bật cười.
Trầm Tích bực bội, “Ta mới chỉ 4 tuổi! Không có các người được phép cười nhạo!”
Ngọc Tử Hành đặt cốc sữa xuống, nhay thái dương, “Trầm Tích, lần sau gặp chuyện mà đòi trốn chạy, ta không cần con nữa.”
Ngọc Tử Hành cười nói với Trầm Tích nhưng Phúc Bảo và Ung ma ma không ai dám cười theo.
Trầm Tích nhìn Ngọc Tử Hành, tủi thân bặm môi, không dám nói gì.
Ngọc Tử Hành cầm kim ấn đưa đến trước mặt Trầm Tích, “Ta dám nhận kim ấn thì cũng dám đảm đương hậu cung này. Con dám làm con trai ta, mà không dám học theo ta?”
“Trầm Tích, những kẻ chỉ biết khôn vặt, lừa mình dối người, không phải là kẻ mạnh. Kẻ mạnh thực sự là kẻ cho dù biết phía trước là núi đ.ao biển lửa nhưng vẫn hùng dũng băng qua.”
“Lại đây, ta dạy con, làm sao để băng qua.”
Lúc Ngọc Tử Hành vừa mới được đưa vào phủ của bá phụ, tổ mẫu khi đó vẫn còn sống.
Tổ mẫu của nàng là kiểu người đến việc bị muỗi cắn cũng lo muỗi đau vòi, hậu viện của bá phụ khi đó có khá nhiều tì thiếp, đấu đá nhau đến mức ta c.hết ngươi sống, đến mức bá phụ đã ngoài 30 mà vẫn chưa có một đứa con nào.
Tổ mẫu thường xuyên khuyên bảo Ngọc Tử Hành, bọn họ l.àm l.oạn là việc của bọn họ, không liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-tu-hanh-khong-phai-la-nguoi-tot/3749009/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.