🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ngọc Tử Hành thoải mái cười một cái, “Chúng ta học đến đâu rồi? Sau Trần Tự Lý là gì nữa?”

Trầm Tích vẫn còn chưa hết sợ, lí nhí đáp, “Con trai của Trần Tự Lý là ai, thật sự không quan trọng…”

Hoàng thượng kể từ đó không nhắc đến chuyện đón Trầm Tích trở về nữa.

Thậm chí bởi vì Ngọc Tử Hành đang đứng trên cương vị của chính nghĩa, người không thể nào nổi giận với Ngọc Tử Hành, thậm chí lại đổ cơn tức lên đầu Vệ Chiêu nghi.

 

Ngọc Tử Hành hỏi Trầm Tích, “Có biết vì sao Hoàng thượng không dám nổi giận với ta không?”

Trầm Tích suýt nữa thì buột miệng đáp rằng do Ngọc Tử Hành quá ư đ.áng s.ợ, may mà thằng bé đã kịp đè nén những suy nghĩ dại dột này xuống.

“Bởi vì Hoàng thượng không thể?”

Hoàng thượng có thể trừ.ng ph.ạt, có thể v.ũ nh.ục một phi tần, nhưng không thể nào mạo phạm đến những trung thần đã dâng mình cho Đại Nghiệp.

Trừ phi ngài ấy đã chuẩn bị buông bỏ tất cả để bước theo con đường của một hôn quân.

Cuối năm thời tiết càng trở nên khắc nghiệt, các mệnh phụ trong ngoài hậu cung mỗi năm đến dịp này đều tổ chức quyên góp thực phẩm để phát cháo cho bách tính, mà những chuyện này, Thái hậu lại gõ đầu Thục phi đầu tiên, bởi vì nàng ấy có tiền.

 

Ngày hôm đó các mệnh phụ từ tam phẩm trở lên tề tựu đông đủ, vô cùng náo nhiệt.

Ngọc Tử Hành cũng đưa Trầm Tích đến, các phu nhân thái thái thi nhau khen ngợi thằng bé, nói nó phúc tướng, rồi lại khen nó giống Ngọc Tử Hành, thông minh lanh lợi.

Thật lòng mà nói, Ngọc Tử Hành chẳng thấy có điểm tương đồng nào cả, mọi người mất trí tập thể rồi sao, đừng làm như thể Vệ chiêu nghi chưa hề tồn tại như thế chứ, mặc dù gần đây nàng ta bị Hoàng thượng quở trách, tạm thời không có mặt mũi nào để ra ngoài.



Mọi người bàn tán xem năm nay ai quyên góp bao nhiêu, Trầm Tích nghiêm túc lắng nghe.

Hiền phi nói, “Thần thiếp chẳng có nhiều, chỉ có hai nghìn lượng bạc.”

Phu nhân của Anh quốc công liền đáp, “Ta chỉ có một nghìn sáu trăm lượng mà thôi.”

Hiền phi hào hứng trêu đùa người tỷ muội thân thiết của mình, “Đừng có giả vờ nữa, ta biết muội có nhiều hơn thế.”

“Muội nào dám vượt mặt các Vương phi tỷ tỷ.”

Bầu không khí tràn ngập tiếng cười đùa, chỉ có Trầm Tích lúc này im lặng đi về phía Thái hậu.

Thái hậu lúc này đang ôm đại công chúa, thấy thằng bé đến thì liền ra hiệu cho nó ngồi xuống dưới chân mình.

Trầm Tích ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi, “Hoàng tổ mẫu, vì sao phu nhân lại không thể quyên nhiều hơn Hiền phi ạ? Mặc dù phẩm cấp không giống, nhưng đây là việc có lợi cho những dân chúng bị nạn, rõ ràng là một chuyện tốt, nhiều hơn không phải càng tốt sao?”

Lời này vừa dứt, cả hội trường đông đúc chợt trở nên im bặt.

Ngọc Tử Hành đang chuẩn bị nhận tội thì Thái hậu xua tay tỏ ý không cần.

“Tích nhi, mục đích tốt, không đồng nghĩa với việc có thể v/i ph/ạm quy tắc, nếu là một việc tốt mà làm hỏng cung quy, vậy thì nó không còn tốt nữa rồi. Con hiểu chưa?”

Trầm Tích cúi đầu lẩm bẩm rồi biểu cảm chợt trở nên bất ngờ như đã ngộ ra.

“Hoàng tổ mẫu, con hiểu rồi, giống như ngày trước lúc con mới đến Sơ Nguyệt cư, vì muốn chăm sóc tốt cho con, nội vụ phủ đã phái tới rất nhiều người, điều này tốt cho con, nhưng Quý tần nương nương nói, con là một Hoàng tử, hạ nhân chỉ được phép nằm trong giới hạn, nếu nhiều hơn thì sẽ vi phạm cung quy, nên đã cho những người đó rời đi.”

Trầm Tích vỗ đầu, “May mà khi đó nương nương đã cho bọn họ trở về.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.