Một tuần sau, khi đang ngồi tính toán việc làm kiếm tiền cho tư bản thì Tiêu Thư nhận được thư phản hồi của sư phụ.
Mặc dù không gặp nhau rất lâu nhưng thư từ qua lại vẫn có, nội dung đại khái cũng chỉ là mọi người rất nhớ nàng hỏi nàng có khoẻ không rồi thỉnh thoảng kêu nàng trở về.
Tiêu Thư cảm thấy cuộc sống nơi này có chút nhàm chán, ngồi nghịch nghịch chiếc bút trên tay, nàng ngước mặt nhìn về khoảng không bao la kia đăm chiêu suy nghĩ.
Bỏ chiếc bút xuống, Tiêu Thư lấy ra mấy tờ giấy viết thư hồi âm cho Mộc Thanh. Nàng hứa nàng chơi chán rồi thì nàng sẽ trở về và không đi nữa đồng thời nhắn nhủ mọi người giữ gìn sức khoẻ.
Theo những gì tính toán được thì lợi nhuận được thu về tay của Tiêu Thư rất lớn, nếu thống kê đơn giản thì từ lợi nhuận hiện tại trong tay Tiêu Thư có thể tích trữ đủ để sống an nhàn từ giờ tới cuối đời. Không chỉ vậy còn đủ để dưỡng lão cho cả Mộc Thanh.
Thật ra ý niệm lần này xuống núi không chỉ để làm giàu mà một phần cũng muốn tìm hiểu thân thế của Thịnh Ưu. Trước khi rời đi Mộc Thanh đã bí mật đưa cho Tiêu Thư một túi gấm bên trên viết chữ Thịnh.
Lúc nhặt được Thịnh Ưu ở trước viện Mộc Thanh đã thấy chiếc túi gấm, bên trên là chữ Thịnh được thêu một cách kì công. Mà cũng bởi lẽ đó mà Mộc Thanh mới lấy họ Thịnh đặt cho đứa nhỏ.
Ngẫm lại trong những ước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-tu-chang-khoe-khong/2860732/chuong-37.html