Chí Huyền đi theo phía sau nàng, hắn không xuất đầu lộ diện, chỉ định giúp đỡ nàng những lúc cần thiết.
Nguyệt Lan trong vài ngày đó cũng từng xin làm việc ở một quán ăn, ngày ngày chăm chỉ, một tuần sau cuối cùng cũng tích góp đủ lệ phí rồi mới lên đường đi tiếp.
Chí Huyền chỉ biết lắc đầu, cô nương này quả thật quá cứng đầu, nàng ta vì một người mà hy sinh đến như vậy, nếu như người tên Vũ Hiên kia quả thật cũng yêu nàng như nàng yêu hắn thì tốt, nếu như ngược lại, hắn sợ nàng sẽ phải đau lòng.
Nguyệt Lan đi qua thôn này đến thôn khác, thành này đến thành khác, cả người cũng trở nên có chút bẩn thỉu, cuối cùng cũng đến được kinh thành nước Lưu phồn hoa náo nhiệt, khắp phố phường người người qua lại tấp nập, nàng chen chúc giữa phố chợ, mua một cây hồ lô, lại hóng nhìn dòng người qua lại.
Sau bao khổ cực, cuối cùng nàng cũng đến được kinh thành, nhưng để tìm được Vũ Hiên lại có chút khó khăn.
Thế nhưng vừa suy nghĩ xong, nàng lại thấy đám quân binh cưỡi ngựa, kéo theo là một dàn quân lính ở phía sau xếp thành hai hàng, trung tâm là chiếc kiệu nguy nga tráng lệ.
Đám dân thường không ngừng bàn tán, cúi đầu chào, mà người ngồi trên kiệu uy nghiêm đó, trên người còn khoác bộ hoàng phục, không ai khác chính là Vũ Hiên!
"Hôm nay tân hoàng đế mới lên ngôi vì vậy tổ chức buổi diễu hành này, lần đầu tiên nhìn thấy mặt hoàng thượng, quả là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-tinh-xuyen-khong/2929089/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.