Hai người trò chuyện rất ít, buổi trưa lúc ăn cơm, Ly Cảnh như thường vẫn là ghét bỏ bánh màn thầu cùng thịt khô của hắn, ngay cả nhìn cũng không chịu liếc mắt nhìn lấy một cái, mặt nhăn nhó như lão nhân gia, Nam Cung Liễu cũng không dám trêu chọc y, qua loa lấp đầy bụng, nghỉ ngơi chốc lát, liền giục ngựa tức tốc lên đường.
Lúc chạng vạng, Nam Cung Liễu dừng ngựa, từ trong lòng móc ra một cuộn giấy bằng da dê, dựa vào ánh tà dương kiểm tra lộ trình tiếp theo, Ly Cảnh hờn dỗi cả một ngày, sắc mặt lúc này mới hơi hòa hoãn một chút, cũng ôm bả vai hắn nhìn xuống đất, hỏi: “Còn phải đi mấy ngày nữa?”
“A?” Nam Cung Liễu ngơ ngác, phản ứng hơi chậm chạp một chút, đối diện ánh mắt sắc bén của Ly Cảnh, hắn nuốt nuốt nước miếng, đầu ngón tay có chút khẽ run, chỉ vào một điểm hồng tuyến trên bản đồ, đáp: “Lại đi ba ngày, vượt qua hai ngọn núi nữa chính là Tây Quan trấn, có thể ở lại nơi đó nghỉ ngơi một chút, sau đó lại đi nửa ngày đến bờ sông, đi thuyền xuôi xuống hạ nguồn, đi chừng hai ba ngày đường nữa là đến Bích Lan cung.”
“Thật là phiền phức.” Ly Cảnh nhìn hắn hai má bị phơi đến đỏ bừng lên, trong lòng suy nghĩ có nên hay không đem hắn đánh bất tỉnh sau đó dùng phong vũ đưa hắn đến nơi đó, đỡ phải dùng loại lộ trình này để tra tấn bản thân.
“Không phiền phức.” Cái tiểu tử ngốc này còn ngu ngốc không biết thức thời, còn lấy lòng nói: “Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-tieu-hon/41426/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.