Tác giả: Lâm Gia Thành
Edit: Yan Purple
Beta: Heo con
10671494_846929381993798_3671875845342273547_n
Thương nhân to béo ngồi ở phía sau Ngọc Tử đang cười lớn, ” Lợi nhuận của châu báu quả là không ít. Nhưng mà Tề quốc sắp xảy ra đại chiến, lúc này vẫn nên tích trữ trâu ngựa lương thực, kim thiết cung nỏ mới đem đến lợi nhuận tốt nhất.”
Ngọc Tử quay đầu lại.
Ở phía sau hắn, bốn năm thương nhân đang ngồi vây quanh một chỗ, bọn họ vừa xé thịt chó, uống rượu ừng ực vừa ba hoa khoác lác.
Khi Ngọc Tử quay đầu lại, ngồi đối diện nàng, thương nhân kia đang mở miệng cũng dừng lại. Hắn chắp tay trước ngực với Ngọc Tử, nói: “Tham kiến Ngọc cơ.”
Ngọc Tử môi cong cong, nở nụ cười. Nàng kéo kéo cái bàn nhỏ, sau khi để cái bàn sát lại mấy người kia một chút, cười tủm tỉm nói: “Thiếp là một phụ nhân, nguyện lắng nghe kiến giải độc đáo của chư quân.”
Ngồi ở bên trái là một thương nhân cao gầy chắp tay với Ngọc Tử, nói: “Kiến giải độc đáo thật ra cũng không có gì, cơ là cao nhân, chúng ta muốn kiếm hơn trăm lượng cần mấy năm. Không như cơ, chỉ trong mấy tháng đủ khiến cho chúng ta ngưỡng mộ.”
Ngọc Tử đỏ mặt, có chút xấu hổ mà nói: “Ngại quá, ngại quá.”
Mọi người cười ha hả.
Sau khi nói những lời khách sáo, thương nhân ngồi đối diện Ngọc Tử kia nhìn vị thương nhân to béo nói: “Trâu ngựa lương thực, kim thiết cung nỏ, ý của quân chẳng lẽ là muốn ta chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thi-xuan-thu/3223958/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.