Tác giả: Lâm Gia Thành
Edit: Yan Purple
Beta: Heo con20120720175529_aeefk.thumb.600_0
Ngọc Tử nhẹ nhàng vái một cái, giọng giòn giã mà trả lời: “Thiếp có phải là người tầm thường hay không, công cứ (đã giải thích ở chương 98) hỏi là biết.”
Trong nhà tranh, lão nhân cười ha ha, tiếng cười vừa dứt, hắn nói, “Triệu Xuất, ngươi mang phụ nhân này đến đây, là kích động ta, kích động ta?”
Công tử Xuất hơi khom người, đáp: “Xuất không dám.”
“Thôi đi!” Lão nhân trong phòng khinh bỉ nói, ho khan liên hồi.
Sau khi ho khan, hắn quát Ngọc Tử: “Phụ nhân kia, lão phu hỏi ngươi, người Triệu quốc lo sợ nước nào?”
Người này vừa mở miệng lại hỏi đến quốc gia đại sự.
Ngọc Tử sau hồi im lặng, cao giọng đáp: “Thiếp cũng không biết.”
” Ha ha ha………….” Khi lão nhân ở trong phòng đang cất tiếng cười to, Ngọc Tử lại bình thản nói: “Nhưng mà, thiếp cho rằng, người Triệu lo sợ nhất định là các quốc gia lận cận.”
Tiếng cười của lão nhân ngừng bặt. Hắn hỏi: “Tại sao nói vậy?”
Ngọc Tử cung kính đáp: “Có người nói, nằm sát mé giường, há có thể để người khác ngon giấc?”
Lời này của Ngọc Tử vừa dứt, công tử Xuất lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào nàng.
Ngọc Tử còn nói: “Chỉ có nước láng giềng mới có thể nhìn vào ruộng đất màu mỡ và dân chúng khỏe mạnh của đối phương mà thôi. Ruộng đất và dân chúng là gốc rễ để dựng nước, vì vậy thiếp cho rằng, người Triệu lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thi-xuan-thu/3223950/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.