Chương trước
Chương sau
Tác giả: Lâm Gia Thành.
Edit: Heo con.


Ngọc Tử đau khổ quay về thiên điện, trùm chăn kín đầu, hồi lâu sau vẫn buồn bực không vui.

Sáng hôm sau, nàng chờ đợi ở bên cửa ngách, đưa 180 đao tệ cho người dân kia, đồng thời đưa cho hắn non nửa túi đậu tương coi như 20 đao tệ còn lại.

Người kia lầm bầm tỏ ý không vui. Ngọc Tử trừng mắt nhìn hắn, cười lạnh: “Hai túi đậu tương, nửa túi gạo, theo giá cả bình thường thì chỉ 100 đao tệ là đủ rồi, ngươi khinh ta nhỏ tuổi nên bán đắt cho ta, đến giờ còn không biết đủ sao?”

Người này vốn là cho vay nặng lãi, vỏ kiếm của công tử Xuất mà lần trước Ngọc Tử cầm căn bản là không dọa được ai. Lúc ấy Ngọc Tử đã biết hắn chèn ép mình nhưng trong tay nàng không có tiền, người khác đâu có tin một quý tộc còn phải vay nợ, cũng chẳng ai tin nàng. Bởi vậy nàng chỉ có thể giao dịch với người này mà thôi.

Người kia rung mình, nhìn lại Ngọc Tử, vừa nhìn thì đã hoảng hốt phát hiện, đằng sau thằng bé này, chẳng biết từ bao giờ đã có thêm 4 kiếm khách bảo vệ. Chẳng lẽ hắn thực sự là quý tộc?

Sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch.

Ngọc Tử nhìn hắn, người kia nhìn vào mắt nàng, rung mình một cái, ngay cả đậu tương cũng không cần, vứt mảnh khế ước kia lại rồi chạy.

Trong lúc người nọ chạy, đao tệ trong tay phát ra tiếng “lanh canh” thật dễ nghe, Ngọc Tử nhìn chằm chằm vào cái túi kia, thì thào nói: “Nếu mà bối rối thật thì sao không để lại tiền luôn đi?”

Dứt lời, nàng lắc đầu, nhặt mảnh khế ước lên, mệt mỏi phất phất tay ý bảo nô tài đem túi đậu kia về phòng bếp.

Đốt khế ước, quay về tẩm điện, Ngọc Tử vẫn ấm ức không vui, nàng đi đi lại lại trong đại điện, nghe được đằng sau có tiếng nói chuyện của công tử Xuất, vội vàng thay đồ nữ, rửa mặt để lộ ra gương mặt trắng hồng như trứng gà, cố gắng mỉm cười, xoay người chạy về phía công tử Xuất.

Lúc này, ở giữa điện nghị sự, công tử Xuất đang ngồi cùng với hai vị khách, thấp giọng cười nói.

Ngọc Tử bước đến gần, nàng đi tới bên bếp củi ở phía bên phải, lấy vò rượu trong góc ra đổ vào vạc, nổi lửa, hâm rượu.

Lúc nấu rượu, nàng quỳ trên mặt đất, lưng thẳng tắp, tóc đen xõa xuống bờ vai, ngọc bội trên trái thỉnh thoảng lại lay động.

Trong ánh lửa hồng, gương mặt nàng cũng như ánh lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng, trán lấm tấm những giọt mồ hôi trong veo. Nàng lúc này trông vô cùng nhàn tĩnh, xinh đẹp tuyệt trần, vô cùng động lòng.

Giọng nói của vị hiền sĩ trung niên ngồi bên phải hơi cất cao, hắn nói: “Tiếng hiền của công tử mọi người đều biết, cuối cùng sẽ có ngày, công tử quay về nước Triệu, trở thành Triệu vương.”

Nói tới đây, hắn thở dài: “Vừa bước vào phủ đệ của công tử, chỉ thấy phòng ốc san sát, cây cối um tùm nhưng lại chẳng thấy mỹ nhân chơi đùa. Ngay cả một mỹ nhân mà Tề vương cũng không cho công tử, đúng là không ra gì!”

Công tử Xuất đang định nói chuyện thì hiền sĩ đó lại vuốt chòm râu dưới cằm, vừa cười vừa đứng dậy: “Cũng may là lần này tôi đến Tề, phụng mệnh quân vương, cố ý đưa các mỹ nhân công tử bỏ quên ở nước tôi đến đây.”

Công tử Xuất nghe vậy, nhướng mày thở dài nói: “Rời khỏi đất nước, gia đình, thực sự không muốn để nữ nhân làm vướng bận. Tề vương có ý này nhưng là Xuất ta không chịu nhận.”

Lời này của hắn cũng là từ chối hiền sĩ nọ.

Hiền sĩ kia lắc đầu, giọng nói vang dội: “Thân là trượng phu, bên cạnh sao có thể không có mỹ nhân bầu bạn?” Hắn nói tới đây, giọng nói hơi thấp xuống, cười híp mắt: “Lần này trong các mỹ nhân tôi mang đến từ nước Hàn, có một người nhất định có thể khiến lệnh công tử yêu thích.”

Công tử Xuất thầm than một tiếng, chắp tay nói: “Nếu vậy, Xuất xấu hổ xin nhận.”

“Tốt! Tốt!”

Hiền sĩ tuổi trung niên kia cười lớn.

Lúc này, rượu đã nóng, hương thơm lan đến.

Hiền sĩ kia vừa quay đầu lại đã thấy Ngọc Tử bưng bầu rượu yểu điệu đi đến, nàng đi ra phía sau công tử Xuất, dịu dàng hành lễ, tư thế rất đẹp, chậm rãi châm rượu.

Rót đầy rượu rồi, Ngọc Tử khom người lui ra sau, đi tới bên hiền sĩ ở bên trái, châm rượu cho hắn.

Khi nàng đi tới bên hiền sĩ trung niên này thì hắn đã nhìn nàng không chớp mắt.

Lúc Ngọc Tử đến gần, hiền sĩ kia đột nhiên vươn tay cầm cổ tay Ngọc Tử.

Ngọc Tử nhướng mày, tay phải dương lên, bầu rượu nóng hổi như không cầm nổi nữa, vừa nghiêng như vậy, mắt thấy sẽ khiến hiền sĩ kia bị bỏng tay.

Hiền sĩ kia cả kinh, vội thu tay về.

Hắn trừng mắt nhìn Ngọc Tử, trợn trừng trợn trừng, mắt trợn to. Hắn cứ nhìn nàng rót rượu xong, yểu điệu lui ra phía sau thì mới lưu luyến quay đầu lại.

Hiền sĩ kia nhìn công tử Xuất, cười nói: “Lúc tôi ở trong phủ Lăng quân ở thành Ngụy, một mỹ nhân châm rượu cho tôi, vì mỹ nhân kia chậm chạp, tôi không chịu uống, cuối cùng Lăng quân lập tức hai tay dâng mỹ nhân kia cho tôi.”

Hắn nói tới đây, tim Ngọc Tử thắt lại, vô cùng hoảng hốt. Nàng cắn một, vội vàng suy tính.

Lúc này, giọng nói của hiền sĩ kia lại truyền đến, “Nhưng mỹ nhân kia là nữ tử nước sở, béo mà hơi đen, không như vị mỹ nhân này của công tử, người cao gầy, da trắng như ngọc.”

Hắn nói tới đây, mỉm cười nhấp một ngụm rượu, nhìn công tử Xuất không chớp mắt.

Dựa theo hiểu biết của hắn, hắn nói vậy rồi, công tử Xuất sẽ đưa mỹ nhân châm tửu này cho hắn chơi vui vẻ. Phải biết rằng lần này hắn mang đến hơn hai mươi vị mỹ nhân, đổi lấy một mỹ nhân của công tử Xuất thì có gì là quá đáng?

Sự chờ mong của hiền sĩ trung niên kia, chẳng những công tử Xuất hiểu rõ mà Ngọc Tử cũng rất hiểu.

Thoáng chốc, gương mặt nhỏ nhắn của nàng chẳng còn được chút máu.

“Thình thịch”, trong tiếng tim đập loạn của Ngọc Tử, công tử Xuất giơ chung rượu trong tay lên, định mở miệng. Đột nhiên tiếng cười thanh thúy của Ngọc Tử vang lên, nàng nhìn hiền sĩ kia, mày liễu nhíu lại, cằm hất lên, tư thế cao ngạo và xinh đẹp: “Thiếp không chỉ là một cơ thiếp!”

“A?”

Hiền sĩ kia ngây người, công tử Xuất và người còn lại cũng ngẩn ra.

Đối mặt với cái nhìn chăm chú của ba người kia, Ngọc Tử dùng tư thái cao nhã mà chỉ có quý nữ nước Lỗ mới có, ngừng cười, nhìn thẳng vào hiền sĩ kia, từ tốn nói: “Lúc thiếp và công tử mới gặp nhau, công tử từng nói, thiếp có tài như hiền sĩ.”

Lời này của nàng lại càng rõ ràng hơn. Nàng đang nói cho hiền sĩ trung niên này, trong lòng, trong mắt công tử Xuất, ta không giống như những cơ thiếp khác, ngươi muốn xin hắn ban ta cho ngươi thì cũng quá đường đột rồi!

Trong cái nhìn chăm chú của Ngọc Tử, hiền sĩ kia đột nhiên hiểu ra: Khó trách công tử Xuất từ chối tất cả mỹ nhân Tề vương ban tặng mà chỉ giữ lại cơ thiếp này!

Hắn cười lớn, giơ chung rượu lên lắc lắc với công tử Xuất và Ngọc Tử: “Là tôi đường đột, là tôi được đột! Chung rượu này… xin được dâng lên coi như là tạ tội.”

Dứt lời, hắn ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.

Mà Ngọc Tử ở bên lại chỉ mỉm cười đáp: “Người không biết không đáng trách, quân có tội gì?” Vừa nói, nàng vừa yểu điệu đi đến gần, rót đầy rượu cho hiền sĩ trung niên kia.

Lần này, lúc nàng rót rượu, hiền sĩ kia nghiêng người ra đằng sau, đầu hơi cúi thấp xuống, ánh mắt không hề nhìn qua Ngọc Tử, biểu thị ý tôn kính.

Ngọc Tử lui ra sau rồi cúi đầu, vẻ mặt ôn hòa thuần hậu, thần thái kia đúng là những cơ thiếp bình thường không thể có được. Hiền sĩ kia thầm cảm thán một tiếng. Hắn nhìn công tử Xuất. Ơ, lúc công tử Xuất nhìn mỹ nhân này, sao mắt lại híp lại, thần sắc cổ quái?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.