Sự khác lạ bên này đã kinh động tất cả các kiếm khách, bọn họ đều quay đầu lại nhìn cảnh này.
Trong sự an tĩnh khác thường này, công tử Tử Đê đang nhìn Ngọc Tử chăm chú.
Nhìn một hồi lâu, giọng nói lạnh lùng như nước suối trong của hắn mới truyền đến: “Ngươi là quý nữ nước Lỗ?”
“Vâng”
“Họ nào nước Lỗ?”
…. “Thiếp không muốn nói”.
Nghe câu trả lời này, công tử Tử Đê cũng chỉ cười một tiếng, tiếng trong như suối chảy.
Hắn lại hỏi: “Ngươi là xử nữ?”
Thoáng chốc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Tử đỏ bừng lên, môi nàng mấp máy nhưng không nói gì.
Công tử Tử Đê thấy vậy lại cười lớn.
Giờ hắn bật cười liên tiếp, xem ra tâm tình không tệ.
Nhìn Ngọc Tử, hắn khẽ cười nói: “Bước lên đây đi”.
“Vâng.”
Ngọc Tử bước lên phía trước vài bước.
“Ngẩng đầu lên”.
“Vâng”.
Nàng ngẩng đầu, cách công tử Tử Đê khoảng chừng ba bước, bốn mắt nhìn nhau.
Cẩn thận nhìn kỹ gương mặt nàng, công tử Tử Đê lại cười, nụ cười này có chút sáng lạn, hắn chậm rãi nhả ra một chữ, “Tốt!”
Nhìn kỹ Ngọc Tử còn đang có chút lo lắng, hắn lại hỏi: “Ngươi tên là Ngọc?”
“Vâng”.
Công tử Tử Đê dựa về phía sau, hơi cao giọng nói ra lệnh: “Thúc!”
“Có!”
“Chuẩn bị một chiếc xe ngựa khác cho Ngọc cơ ngồi!”
Trong cái nhìn trừng trừng của Ngọc Tử, công tử Tử Đê đứng dậy, chậm rãi đi về phía xe ngựa.
Mãi đến khi hắn đã đi được mấy chục bước thì đám kiếm khách còn đang ngẩn người mới phản ứng lại. Cũng không biết là ai hô lớn, “Lên đường!”
Có tiếng bước chân vang lên từ sau Ngọc Tử, sau đó, một kiếm khách nói: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, mời cơ đi lên”.
Ngọc Tử quay phắt lại, nàng nhìn Cung đứng cách mình mười bước đang vui mừng mỉm cười, ngẩn ngơ một hồi, lắp bắp hỏi kiếm khách kia: “Phụ thân ta thì sẽ thế nào?”
Kiếm khách kia chắp tay, cao giọng đáp: “Công tử không hạ lệnh, chắc là vẫn đi theo như trước”.
Phụ thân vẫn là thực khách sao? Như vậy cũng tốt.
Ngọc Tử quay lại, đầu nặng trĩu, đi theo kiếm khách kia về một cỗ xe ngựa.
Mãi cho đến khi lên xe nàng vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Chiếc xe này rất thoải mái, bên trong rất rộng, thành xe phủ vải sẫm màu, còn có cả bình rượu và chén uống rượu.
Ngọc Tử ngơ ngác đánh giác chiếc xe, qua hồi lâu, nàng mới xốc rèm xe lên, nhìn về phía phụ thân.
Cũng may là Cung vì lo lắng cho nàng nên vội đánh lừa đuổi theo, chưa từng bị tụt hậu. Nhìn ánh mắt của con gái, ông vội quát vài tiếng rồi đi lên.
Ngọc Tử nhìn quanh bốn phía, vừa nhìn qua đã bắt gặp hơn mười cặp mắt đang nhìn lại. Đám kiếm khách thấy nàng nhìn thì cũng chẳng lùi bước mà còn toét miệng cười. Nụ cười chẳng biết là tò mò hay giễu cợt.
Thấy đám kiếm khách không có ý tránh đi, Ngọc Tử bất đắc dĩ, đành coi như không thấy. Nàng nhìn Cung, thấp giọng hỏi: “Phụ thân, sao công tử lại gọi con là Ngọc cơ? Còn để con ngồi trên xe ngựa?”
Giọng nói của nàng có chút uể oải, mệt mỏi.
Vẻ mặt Cung lại rất thoải mái: “Con nghỉ ngơi đi, chắc là công tử thấy con xinh đẹp nên muốn thu nạp con”. Xinh đẹp? Ta có so được với hắn sao? Đảo mắt, Ngọc Tử muốn nói: Thu nạp con? Thì ra muốn con làm cơ thiếp cho hắn?
Ngọc Tử có chút lo lắng, nàng nhìn về phía trước, vội hỏi dồn: “Thật sao?”
Hỏi như vậy, Cung cũng có chút chần chừ, ông lúng túng một hồi rồi mới đáp: “Chắc là như thế”.
Thì ra phụ thân cũng không rõ.
Ngọc Tử có chút thất vọng ngồi xuống.
Lúc này, tiếng thở dài xa xăm của Cung lại truyền đến: “Con của ta, mấy tháng qua, con không được ăn thịt, mặc gấm! Con theo ta dầm sương dãi nắng. Ngọc à, thân là nữ tử, cuối cùng vẫn phải lập gia thất, con, con cũng đừng nghĩ nhiều nữa.”
Mãi đến khi bóng Cung rời xa thật xa, Ngọc Tử vẫn còn ngơ ngác nhìn theo ông, ngơ ngác nghĩ thầm: Thì ra phụ thân cũng đồng tình.
Lúc này, một chiếc xe ngựa khác đi tới bên trái, màn xe vén lên, một giọng nói dịu dàng của nữ tử truyền đến: “Ngọc cơ”, khuôn mặt tròn tròn thanh tú xuất hiện trước mắt Ngọc Tử. Nàng nhìn Ngọc Tử: “Vóc người tỷ tỷ quả nhiên là tương tự với Đại Xu”.
Nói tới đây, nữ tử kia quay lại dặn dò mấy câu, đón lấy một bọc quần áo rồi quay lại nói với Ngọc Tử: “Tỷ tỷ, nhất thời bất ngờ nên không thể chuẩn bị xiêm y cho tỷ tỷ được. Hai bộ quần áo này là của Đại Xu, xin tỷ tỷ mặc tạm. Về phủ nhất định sẽ chuẩn bị xiêm y vừa vặn cho tỷ tỷ”.
Ngọc Tử trợn mắt nhìn bọc quần áo kia, hơi khựng lại rồi vẫn vươn tay đón lấy.
Đây là hai bộ quần áo nữ nhi, vải vóc hơi thô.
Lùi về xe ngựa, trải quần áo ra trước mặt, Ngọc Tử nhìn hồi lâu, hai tay bưng mặt, thì thào nói: “Chuyện gì đến sẽ đến, cừ từ từ chờ đợi”.
Sau khi tự thôi miên một hồi, Ngọc Tử thay đồ. Quả nhiên rất vừa vặn. Mấy tháng qua nàng đều mặc áo vải bố vừa dài vừa rộng, vải bố khiến da tay của nàng bị cọ xát, loại vải đó vừa thô ráp vừa không thấm mồ hôi, mặc lên người đúng là cực hình. Giờ mặc lên người loại vải bình thường này, cảm giác da dẻ cũng thoải mái hơn nhiều, Ngọc Tử chẳng còn thấy miễn cưỡng gì nữa.
Nàng kéo kéo tay áo, tự nhủ: “Con bà nó, thật không ngờ có một ngày Ngọc Tử ta sẽ vì một bộ quần áo mà nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đã vui mừng?”
Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước.
Đi thêm được mấy canh giờ, màn đêm đã bao phủ. Xe ngựa nhất tề dừng lại, trong tiếng ồn ào, có thị tỳ đang chuẩn bị cơm tối.
Ngồi trong xẹ ngựa, nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Ngọc Tử đột nhiên nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng. Nàng cắn cắn môi, nắm chặt hai tay, không nhịn được mà run lên: Công tử Tử Đê này nếu thực sự nạp ta làm cơ thiếp, đó không phải là hắn sẽ bắt ta đến thị tẩm? Trời ơi, ta không muốn!”
Nàng nghĩ tới đây, trong đầu không khỏi hiện ra gương mặt tuấn mỹ đến độ khiến người và thần đều căm phẫn của công tử Tử Đê. Hình như công tử tuấn mỹ như vậy sẽ không thích mình rồi? Hình như chung chăn chung gối với người như vậy hẳn là mình chiếm được tiện nghi mới đúng.
Nàng miên man nghĩ đến đây, không nhịn được tự phỉ nhổ mình vài cái!
Bên ngoài, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, trong mơ hồ còn nghe được cả tiếng Cung nói chuyện.
Ngọc Tử vội vén rèm xe, nhảy xuống xe ngựa.
Nàng vừa lộ diện, các kiếm khách đều quay lại nhìn nàng. Chẳng qua những người này chỉ nhìn một chút rồi lại quay đi.
Ngọc Tử sải bước chạy về phía Cung.
Đúng lúc này, một giọng nói của nữ tử từ phía sau truyền tới: “Ngọc cơ tỷ tỷ, công tử đang dùng cơm, sao tỷ tỷ không qua hầu hạ?”
Ngọc Tử khựng lại.
Nàng chậm rãi quay đầu về.
Nói chuyện với nàng chính là thị tỳ đã đưa quần áo cho nàng, thị tỳ này đang mở to đôi mắt hạnh mà nhìn Ngọc Tử. Vẻ mặt như thể đang kinh ngạc vì sự không am hiểu quy củ của nàng.
Ngọc Tử thầm thở dài một hơi, gật đầu với nữ tử kia, quay đầu liếc nhìn Cung một cái. Cung không nhìn nàng, ông đang thì thầm to nhỏ với một kiếm khách khác.
Ngọc Tử nhìn phụ thân, buồn bực nghĩ thầm: Không phải là phụ thân cho rằng ta là người của công tử Tử Đê rồi thì sẽ không quan tâm đến ta nữa? Nàng lại thở dài, xoay người đi về phía công tử Tử Đê.
Chương 39: Vào Lâm Truy.
Tác giả: Lâm Gia Thành. Edit: Heo con.
Công tử Tử Đê đang đánh đàn.
Dưới ánh trời chiều, trên thảm gấm dày trải giữa thảo nguyên là mấy chiếc bàn. Hắn ngồi trên thảm, khuôn mặt tuấn mỹ hơi cúi xuống, mái tóc dài xõa tung bên má, lông mi dài hơi chớp, môi hơi bĩu lên, vừa rất nghiêm túc mà lại cũng thật trẻ con.
Nàng nhìn công tử Tử Đê, lần đầu tiên Ngọc Tử ý thức được, đây chỉ là một chàng thiếu niên hơn mười tuổi, còn chưa trưởng thành, còn chưa làm quan lễ*
*Quan lễ hay còn gọi là nguyên phục là lễ trưởng thành truyền thống của TQ, NB, Triều Tiên khi người con trai tròn 20 tuổi. Lễ trưởng thành với con gái được gọi là kê lễ, thường cử hành khi thiếu nữ tròn 15 tuổi.
Đột nhiên, niềm tin trong lòng Ngọc Tử dâng lên: Ta đây hai kiếp làm người còn sợ một thiếu niên như vậy?
Vì vậy, tâm tình của nàng cũng thoải mái hơn, bước nhanh về phía sau công tử Tử Đê. Lúc này, đám thị tỳ theo hầu công tử Tử Đê đang nấu cơm, rót rượu, không có ai ngồi bên tâm tình với hắn. Đương nhiên, Ngọc Tử cũng không có hứng thú đó
Ngọc Tử thoáng suy nghĩ rồi bước qua một bàn, đường hoàng quỳ phía sau công tử Tử Đê, trừng mắt nhìn những bụi cỏ dại trên đất và những đàn kiến đang vội vã tha mồi về tổ.
“Khúc nhạc này thế nào?”
Giọng nói trong veo như suối chảy đột nhiên vang lên bên tai Ngọc Tử.
Ngọc Tử cả kinh, vội ngẩng đầu lên, chỉ trong chớp mắt, lời khen ngợi “Khúc nhạc này chỉ có chốn thiên đình mới có” vang lên trong đầu nàng.
Ngọc Tử hé môi đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt biểu hiện một phen…
Đúng lúc này, công tử Tử Đê cười cười, lắc đầu thì thào: “Chẳng qua là khúc nhạc của người thất ý, chán nản đàn ra, tiếng nhạc này có gì mà đáng tán thưởng?”
Hắn thở dài một tiếng khiến những lời của Ngọc Tử nghẹn lại giữa cuống họng. Chán nản đẩy chiếc đàn về phía trước, ngửa người ra đằng sau, nhìn ánh tịch dương chân trời phía Tây rồi thẫn thờ.
Lúc này, nụ cười của hắn dần dần biến mất, vẻ mặt chỉ còn lại sự cô đơn, ưu thương.
Hắn thất thần hồi lâu rồi mới quay lại, vừa thấy Ngọc Tử ngồi sau mình, công tử Tử Đê ngây người, hắn trừng mắt nhìn một lúc thì mới nhớ ra Ngọc Tử bây giờ đã là Ngọc cơ rồi.
Liếc nhìn nàng một cái, công tử Tử Đê thấp giọng nói: “Ngọc cơ?”
“Vâng”.
“Cảm giác khi lưu lạc tha hương như thế nào?”
Ngọc Tử ngây dại, nàng ngơ ngẩn nhìn trời chiều đã ngả về Tây, hồi lâu sau mới thì thào: “Một mình lẻ bóng như cánh nhạn cô đơn, không biết nên đi đâu”.
Công tử Tử Đê lặng yên hồi lâu.
Lúc sau, hắn khẽ thở dài.
Quay đầu, lại bắt đầu đánh đàn, lần này, tiếng đàn lại càng bi thương.
Nhưng mấy chuyện cầm kỳ thi họa này Ngọc Tử lại chẳng tinh thông, nàng nghe đi nghe lại, chỉ cảm nhận được tiếng đàn của công tử Tử Đê khá dễ nghe, ít nhất không khiến nàng phải ngủ gà ngủ gật. Đương nhiên về phần tiếng đàn ra sao thì không phân biệt nổi.
Trong tiếng đàn dìu dặt, công tử Tử Đê nói: “Nữ tử trong thiên hạ, Lỗ nữ đa tài nhất”. Thoáng dừng lại rồi mới nói tiếp: “Ngọc cơ, đàn một khúc ta nghe!”
Bảo nàng đánh đàn?
Mặt Ngọc Tử cắt không được một giọt máu, nàng cười cười, phát hiện cổ họng như tắc nghẹn, mãi đến khi công tử Tử Đê quay đầu nhìn nàng thì nàng mới thì thào nói: “Từ khi rời khỏi cố quốc, thiếp đã không động đến cầm sắt nữa rồi”.
Công tử Tử Đê nhìn nàng, nhíu mày nói: “Dù là xuất thân quý nữ nhưng không động đến đàn sáo thì sao có thể được trượng phu thương yêu?”
Nói những lời này xong, công tử Tử Đê nhàn nhạt quát: “Lui xuống đi!”
“Vâng!”
So với sự tức giận của công tử Tử Đê thì câu trả lời này của Ngọc Tử có phần quá dứt khoát, quả thực như đang cao hứng.
Công tử Tử Đê ngẩng đầu lên, hồ nghi nhìn nàng, đến khi Ngọc Tử đi được năm bước thì lại hỏi: “Ngọc cơ có tài gì?”
Ngọc Tử dừng bước, nàng nhướng mày, hơi liếc qua công tử Tử Đê một cái rồi thấp giọng nói: “Thiếp biết chữ, có thể tính toán sổ sách”.
Công tử Tử Đê lắc đầu nói: “Đây là việc của thực khách, nàng là nữ tử, có biết cách làm vui lòng trượng phu?” Đây là lần thứ hai hắn nhắc tới việc bảo Ngọc Tử “Làm vui lòng trượng phu”, Ngọc Tử nghe mà hoảng sợ, nàng lắc lắc đầu, xấu hổ đáp: “Thiếp không có sở trường này”.
… “Lui ra”.
“Vâng!”
Lùi về đến hơn năm mươi bước rồi mà tim Ngọc Tử vẫn còn đập loạn. Lời nói của công tử Tử Đê đúng là có chuyện, khẩu khí kia của hắn, rõ ràng giống như thủ trưởng đang thông báo tuyển dụng nhân tài. Chẳng lẽ hắn định đem mình làm lễ vật tặng cho người khác?
Ngọc Tử càng nghĩ càng hoảng sợ.
Bất tri bất giác, nàng đã đi tới chỗ đoàn người, từ xa đã nghe được tiếng cười của Cung. Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn phụ thân cười thật vui vẻ, dần dần nhíu mày: Không được, lúc nào tìm cơ hội lặng lẽ rời khỏi công tử Tử Đê mới được. Chỉ là phụ thân có vẻ rất vui, chẳng biết ông có đồng ý theo ta rời đi?
Tối hôm đó, lần đầu tiên Ngọc Tử được ăn bát cơm đúng nghĩa, không hề có một mảnh trấu, không hề độn ngô, đồng thời, còn có một miếng thịt chó. Nhưng lòng nàng bối rối, đồ ăn ngon hiếm có cũng chẳng khiến nàng an lòng.
Đi được mấy ngày, đoàn người đã vào đến Lâm Truy rồi. Mà Ngọc Tử thì vẫn không tìm được cơ hội chạy trốn.
Thành Lâm Truy của nước Tề là trung tâm hàng hóa, tiền tệ trong thiên hạ, nơi này tập trung rất nhiều thương nhân, vô cùng giàu có.
Cả thành trì khoảng chừng năm mươi dặm*, tường thành như trường thành vậy, chắc chắn, kiên cố.
*Dặm TQ, 1 dặm = 500m.
Cách khoảng bốn, năm dặm, Ngọc Tử nhìn bức tường thành to lớn kia, hít sâu một hơi.
Dù đã đi qua nhiều nơi phồn hoa ở thời đại này, nhưng lúc này Ngọc Tử vẫn có cảm giác nhà quê vào thành.
Mà Cung đi ở đằng sau cũng đang ngây ngốc nhìn, mắt rưng rưng.
Tốc độ càng lúc càng chậm, rất rõ ràng, công tử Tử Đê và cả những kiếm khách bên người đều không muốn vội vã đi vào cửa thành kia.
Ngọc Tử liếc nhìn qua xe ngựa của công tử Tử Đê một cái rồi quay đầu, hưng phấn nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.
Ngoài thành Lâm Truy, trước kia hiển nhiên cũng là nơi phồn hoa, dân cư đông đúc. Khắp nơi đều có thể thấy những ngôi nhà gỗ bị bỏ hoang, những bãi đất đá lớn.
Đúng rồi, phụ thân từng nói, trước kia, ở quanh các thành trì lớn đều sẽ có vùng ngoại ô, bây giờ chiến tranh loạn lạc nên dân chúng ngoài thành đều nghĩ đủ trăm phương nghìn kế để được vào trong thành.
Càng lúc càng tới gần cổng thành Lâm Truy.
Thành Lâm Truy cao đến sáu trượng, tường rất dày như được xây từ những tảng đá lớn. Nhìn cánh cửa đá khổng lồ, những lỗ lốm đốm khắp nơi do chiến hỏa gây ra và cả những vệt máu đỏ ngầu nhuộm lên tường thành. Ngọc Tử có thể tưởng tượng, mấy trăm năm qua, tòa thành này đã phải trải qua bao lần chiến hỏa.
Đoàn xe cách cổng thành chừng hai dặm thì lại càng chậm lại.
Vô số đoàn xe, người đi đường, kiếm khách hiền sĩ cưỡi lừa đều ùa vào thành. Rất nhiều người qua lại, con đường lớn đủ cho ba chiếc xe ngựa cùng đi lại trở nên rất chật chội.
Đây là lần đầu tiên từ khi đến nơi này, Ngọc Tử chứng kiến cảnh ngựa xe chật như nêm cối.
Chương 40 Công tử Thức
Trong cảnh ngựa xe như nước, cửa thành rộng mở, có mấy cỗ xe ngựa đang chạy ra.
Vừa thấy mấy chiếc xe ngựa này, mọi người đều vội nhường đường, tránh qua hai bên vệ đường. Ngay cả đoàn xe của công tử Tử Đê cũng tránh qua bên trái đường.
Trong cái nhìn của hơn ngàn người, bốn chiếc xe ngựa đường hoàng đi giữa đường cái lớn, xông thẳng tới.
Xe ngựa của công tử Tử Đê đang tránh qua bên trái đường, dần dần lẫn vào giữa một thương đôi.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, rèm xe của chiếc xe dẫn đầu xốc lên, một thiếu niên vươn đầu ra.
Chàng thiếu niên đầu đội mũ ngọc, khuôn mặt dài nhọn, sắc mặt hơi vàng, mặt gầy hốc mắt sâu hoắm.
Hắn vừa thò đầu ra, hai mắt đã nhìn chằm chằm về phía xe ngựa của công tử Tử Đê.
Nhìn nhìn, khóe miệng hắn cong cong lên để lộ ra nụ cười cổ quái. Hắn vung tay phải, ra lệnh cho xa phu cho xe ngựa tiến qua phải vài bước.
Chỉ thoáng chốc, xe của hắn và xe của công tử Tử Đê đã áp sát nhau. Hắn ra lệnh cho xa phu dùng lại rồi nhìn thẳng vào rèm xe của công tử Tử Đê, giọng nói khàn khàn: “Nghe nói Tử Đê trở về, cố ý đến đây nghênh đón”. Hắn nói tới đây, giọng nói khàn khàn hơi thấp xuống: “Gặp lại cố nhân, vì sao không thích?” Tám chữ này lấy trong kinh Thi, nó vốn là câu thơ dùng để tỏ tình của nam nữ, giờ lại bị người này dùng chất giọng trầm khàn nói ra, đúng là cổ quái, mập mờ khó mà nói hết.
Hai mắt Ngọc Tử sáng bừng, nàng vô cùng hứng thú theo dõi cảnh tượng này.
Rèm xe của công tử Tử Đê lay động, nửa khắc sau, giọng nói thanh thanh lạnh lùng của hắn truyền ra: “Ý tốt của công tử Thức, Tử Đê thẹn không dám nhận”.
Tiếng quát vừa dứt, đám kiếm khách đều đồng loạt kéo cương, chuẩn bị rời đi.
Chỉ là đường cái đã bị xe của công tử Thức chắn, bọn họ đi đâu được?
Đối mặt với sự không khách khí của công tử Tử Đê, công tử Thức cười lớn, gương mặt dài của hắn vốn đã hơi gầy nhọn nên trông rất âm trầm, giờ cười như vậy lại càng khiến người ta cảm thấy bỉ ổi một cách khó tả.
Ngọc Tử cảm thấy tiếng cười này khiến người ta hoảng hốt, vội nhìn qua chỗ khác.
Tiếng cười và giọng nói âm trầm của công tử Thức lại truyền đến: “Tử Đê cần gì phải vậy? Đây chính là Lâm Truy!” Hắn híp mắt lại, chậm rãi nhả chữ: “Ta chính là công tử Thức của nước Tề!”
Những lời này bao hàm ý uy hiếp.
Công tử Tử Đê bật cười.
Tiếng cười này rất lạnh nhưng thoáng vẫn có thể cảm nhận được sự giận dữ.
Công tử Thức nhìn chằm chằm vào rèm xe, nghe tiếng cười của công tử Tử Đê, hắn xoa xoa cằm, vẻ mặt có chút ác ý như mèo đang vờn chuột.
Hắn vẫy một kiếm khách đến, hứng thú nói: “Chuyến đi đến thành Tằng của Tử Đê có thu hoạch gì không? Lại như lần trước, săn được một con hổ?”
Kiếm khách kia còn chưa trả lời thì giọng nói thanh nhuận của công tử Tử Đê đột nhiên truyền đến: “Hổ không săn được nhưng mang về được một mỹ nhân”.
Hắn nói tới đây, hơi cao giọng: “Gọi Ngọc cơ đến, để công tử Thức xem”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngọc Tử tái mét, mắt trợn trừng.
Đằng sau đoàn xe, Cung cũng hơi tái mặt.
Đồng thời, sắc mặt của công tử Thức cũng có chút thay đổi, nhưng là chuyển sang màu xanh.
Trầm mặt, công tử Thức quái gở nói: “Thì ra Tử Đê đã lớn rồi, đã thích nữ tử rồi”. Hắn nói tới đây, mắt híp lại, giận dữ quát lớn: “Bổn công tử muốn xem xem, là mỹ nhân cỡ nào có thể giành được ánh nhìn của Tử Đê?”
Vút vút vút, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía xe ngựa của Ngọc Tử.
Ngọc Tử đã sớm lùi vào trong, không cần ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn từ bốn phương tám hướng đổ dồn đến.
Nàng cắn môi, vuốt ngực một hồi rồi mới chậm rãi vén rèm xe lên.
Rèm xe của nàng vừa xốc lên, đám người xung quanh đều quay đầu chăm chú nhìn. Trong sự tò mò của đám đông, khuôn mặt của Ngọc Tử hiện ra.
Qua mấy ngày nghỉ ngơi vừa rồi, Ngọc Tử đang ở độ tuổi trưởng thành cũng đã béo lên ít nhiều, hai gò má mềm mại thoáng ửng hồng.
Ngũ quan của nàng chỉ thanh lệ nhưng nước da đẹp khiến cho nàng vẫn là mỹ nhân. Huống chi linh hồn đến từ thế giới khác khiến cho khí chất của nàng khác hẳn với người ở thời đại này.
Công tử Thức nhìn nàng chằm chằm.
Càng nhìn càng nhìn, ánh mắt hắn càng âm trầm.
Hồi lâu sau hắn mới bật cười: “Tử Đê, nữ tử này tuy đẹp nhưng vẫn kém ngươi quá xa”.
Giọng nói vừa vang lên, hơn mười thanh trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ.
Chính là các kiếm khách ở bên cạnh công tử Tử Đê, bọn họ tay cầm kiếm giận dữ nhìn công tử Thức! Những lời này của hắn là so sánh công tử Tử Đê với một nữ tử, đúng là khinh người quá đáng!
Đối mặt với sự phẫn nộ của các kiếm khách, công tử Thức chỉ hơi nghiêng đầu cười cười nhìn qua phía công tử Tử Đê, vẻ mặt dương dương tự đắc, hiển nhiên chẳng coi sự phẫn nộ của mọi người ra gì.
Trong sự yên lặng đến nghẹt thở này, bên cạnh công tử Tử Đê, trong một chiếc xe ngựa khác, công tử Thúc kia vươn đầu ra, cười nịnh nọt: “Công tử Thức thấy nữ tử này thế nào?”
Công tử Thức quay đầu nhìn Ngọc Tử chằm chằm vài lượt rồi nhếch miệng, đang định nói gì đó, mắt lại liếc qua xe ngựa của công tử Tử Đê, lập tức hắn cười lớn, trào phúng nói: “Nhan sắc cỡ này, trong phủ của bổn công tử đây không thiếu!”
Hắn nói tới đây, vung tay lên nói: “Đi thôi, đi thôi! Tử Đê trở về, bổn công tử vui mừng vô cùng! Tối nay bổn công tử sẽ thiết yến làm tiệc tẩy trần cho Tử Đê!”
Mãi đến khi xe ngựa của công tử Thức đi xa hơn mười bước, công tử Tử Đê mới thở hổn hển, đè nén lửa giận nói: “Lên đường!”
Đám kiếm khách cúi đầu, hơi chắp tay.
Lặng yên không một tiếng động, xe rời đi
Ngọc Tử cúi đầu nhìn bánh xe đang lăn, hồi lâu cũng không nói gì.
Một lúc sau, một giọng nói cực thấp vang lên bên tai nàng: “Ngọc, phụ thân sai rồi!”. Là giọng nói của Cung.
Ngọc Tử ngẩng đầu mỉm cười với phụ thân đang lo âu. Nàng quay đầu nhìn cổng thành Lâm Tuy to lớn nguy nga mà tang thương cổ kính, ngây người hồi lâu, miệng nàng nhếch lên để lộ ra một nụ cười lạnh.
Đoàn xe đi vào cửa thành.
Tiểu lại trông cửa thành nhìn xe ngựa của công tử Tử Đê vài lượt rồi mới phất tay cho đi.
Người bên cổng thành xách theo một chiếc giỏ trúc, mỗi thương nhân đi qua đều ném vào giỏ trúc khoảng chừng mười đao tệ.
Nước Tề từ thời Quản Trọng tới nay đều rất coi trọng việc buôn bán, các thương nhân từ nước khác tới đều không phải chịu cảnh quyên cao thuế nặng. Ngọc Tử nhìn, phát hiện ra đều là thương đội nhưng thuế ở thành Tằng cao hơn thuế ở đây hai lần. Mà thuế thành Tằng lại chỉ bằng một phần ba thành Lỗ.
Còn đoàn xe của công tử Tử Đê thì đương nhiên không cần nộp thuế vào thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]