Tối qua, trời lại đổ mưa to.
Như bình thường, công tử Xuất lại cùng mọi người nhảy múa điệu múa trừ tà, dưới ánh lửa hừng hực sưởi ấm cả đêm, mọi người đều bình yên vô sự.
Mãi đến lúc này, Ngọc Tử mới phát hiện, thì ra dưới mỗi càng xe lừa đều buộc thêm nhánh cây đều là vì giờ khắc này.
Sáng sớm, mặt trời vừa mới ló ra khỏi chân trời thì Ngọc Tử đã dậy.
Nàng rửa mặt rồi đi lại trên cỏ. Trên mặt cỏ, nơi nơi đều là dấu chân trâu và phân trâu. Xem ra, nơi này đã gần tới một tòa thành rồi. Mà nhiều nhất lại chính là vết bánh xe.
Ngọc Tử biết, thương đội này vận chuyển tơ tằm, gấm vóc lụa là của nước Tề. Cho nên vết bánh xe đa số đều rất nông.
Ngọc Tử vừa nhìn vừa khẽ thở dài: Có thể kiếm được rau dại ăn đã là tốt rồi nhưng vẫn còn phải chuẩn bị thêm nhiều dầu mỡ thì mới thơm, nếu không cho dầu thì nấu xong cũng chỉ là để cho lợn ăn.
Nàng cúi đầu, lững thững đi lại trên thảm cỏ, bất tri bất giác lại đi tới giữa một chỗ đầy vết bánh xe.
Đột nhiên, Ngọc Tử dừng bước.
Nàng nghiêng đầu nhìn kĩ mấy vết bánh xe.
Kỳ lạ, bình thường nàng đi tìm kiếm đồ ăn, mỗi ngày đều nhìn những vết bánh xe đó, nhưng vết bánh xe này mãi hôm nay mới thấy.
Lẽ nào tối hôm qua lại có người lặng lẽ tặng quà cho thương đội?
Vết xe này rất sâu, so với những vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thi-xuan-thu/3223876/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.