Ngọc Tử trở về đội tạp vụ, cả ngày trong lòng đều như có lửa.
Nàng thực sự rất muốn kiếm được đao tệ. Bây giờ cả hai cha con nàng đều không một xu dính túi, Ngọc Tử thực sự rất lo lắng, chỉ mắc chút bệnh nhỏ cũng có thể lấy mạng của họ.
Có điều đợi suốt ba ngày, Ngọc Tử trông mỏi mắt nhưng cũng không thấy kiếm khách nào đến triệu kiến nàng.
Nàng cũng không biết, hôm đó nàng vừa rời đi, kiếm khách mặt trắng đã dẫn một hiền sĩ đến.
Hiền sĩ kia chửi bới Trịnh Thiếu cơ một lúc rồi quay sang nói với mọi người: “Chữ là do thánh hiền được trời đất ưu ái sáng tạo ra. Nó là thứ cao quý, là điều thần thánh. Đứa trẻ làm tạp vụ kia lại dám đem chữ thần chữ thánh làm hàng hóa trao đổi, đây là hành vi xúc phạm thánh thần. Ông trời sẽ trừng phạt thằng bé đó, mọi người không được để ý đến nó nữa”.
Vì vậy, Ngọc Tử lại bình thản.
Nàng lại tiếp tục cuộc sống đi một chút rồi lại nghỉ, ngày ngày tìm kiếm rau dại làm đồ ăn.
Lại đến buổi tối.
Trời hơi tối lại, vài ánh sao điểm xuyết trên bầu trời, không có ánh trăng bầu bạn trông chúng có vẻ xa xôi, cô đơn hơn.
Ăn đồ thập cẩm do thương đội cung cấp xong, Ngọc Tử đốt đuốc, chậm rãi đi quanh doanh trại.
Nàng nghe thấy tiếng ếch kêu.
Ếch sao? Nếu có thể bắt được vài con thì nàng cũng bớt thèm ăn thịt.
Tiếng ếch kêu vang lên khắp nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thi-xuan-thu/3223873/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.