May mà trận mưa to này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Chưa đến một canh giờ mưa đã tạnh, vầng trăng sáng lại xuất hiện mờ mờ trên bầu trời.
Ngọc Tử đứng thẳng người, vui vẻ reo lên: “Phụ thân, mưa tạnh rồi”.
Phụ thân nhìn nàng, khuôn mặt già nua hiện lên một nụ cười.
Ngọc Tử nhìn cha, nàng suy nghĩ định nói gì đó vui vẻ nhưng đến khi nói ra miệng lại thành: “Phụ thân, mưa thế này e là không ổn”.
Trong ánh mắt nàng ẩn chứa nỗi lo âu.
Dưới ánh trăng, Cung thấy nước mưa thấm ướt khiến vóc dáng nàng hiện rõ, cũng chẳng an ủi nàng mà vội nói: “Con à, con mau bôi đen mặt đi”.
Ngọc Tử còn chưa trả lời thì một giọng nói trong trẻo từ phía sau truyền đến: “Lão Cung, mưa to làm ướt người, để trừ tà khí nhập vào người, ta phải nhảy múa cả đêm, ông đến đây đi”.
Đây là giọng nói của Á.
Cung vội đáp lời, chạy về phía Á.
Á quay đầu nhìn Ngọc Tử.
Cảm giác được Á đang nhìn mình, Ngọc Tử vội vàng cúi đầu, thiếu điều chôn cả mặt vào ngực.
Á nhìn nàng một cái rồi cất bước đi đến gần nàng.
Cung thấy thế vội nói: “Á, ta đi với ngươi”. Dứt lời, ông kéo Á đi.
Tay phải Á khẽ vung lên, khéo léo thoát khỏi tay Cung.
Á nhìn Ngọc Tử không rời mắt, cười nói: “Bình thường ánh mắt sáng ngời như con sói con, sao hôm nay lại cúi đầu không nói, hiền lành thế? Nào, cùng đi thôi”.
Dứt lời, hắn cất bước đi về phía Ngọc Tử.
Mắt thấy Á sắp bước đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thi-xuan-thu/126646/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.