Trong tiếng cười lớn không ngớt, gã đàn ông đứng chắn đường kia tiến tới từng bước, càng lúc càng bước tới gần chỗ Ngọc Tử.
Vào lúc này, trong tiếng cười của bọn họ Ngọc Tử đã hiểu được, khi đối mặt với khiêu khích, không thể lùi về phía sau.
Nàng đứng lại, chậm rãi ngẩng đầu.
Chắn ở trước mặt nàng là một thanh niên khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc một bộ y phục bằng sợi đay, cổ tay áo đã sờn rách hơn phân nửa. Khuôn mặt hắn hình chữ quốc, nhưng bởi gầy mà hai bên má đều hóp lại, gương mặt đen xạm, miệng rộng, râu ria lởm chởm, khi cười lộ ra cái miệng đầy răng đen.
Người này bên hông cũng đeo kiếm, xem ra xuất thân của hắn cũng không tồi.
Hắn lại điên cuồng cười to.
Hắn cười rồi cười, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Thằng nhóc trước mặt này yếu ớt như một con gà con, vậy mà còn đang lẳng lặng quan sát hắn, thật đúng là làm cho người ta cười không dứt được, vui sướng không ngừng.
Hắn ngừng cười, cúi đầu trừng mắt nhìn Ngọc Tử, tay phải vỗ lên bội kiếm đeo bên hông, quát: “Gà con, gà con, mày nhìn cái gì hả?”
Ngọc Tử hơi cúi đầu, nàng bắt chước tư thế hành lễ của mọi người, chắp hai tay với gã, mở to hai mắt, lớn tiếng nói: “Nghe nói tiền bối của quân từng là quý nhân, đúng không?”
Lời này gã đó thích nghe, hắn ưỡn thẳng lưng, đắc ý đung đưa bội kiếm đeo bên hông của mình, gật gù đắc ý nói: “Ông cố của ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thi-xuan-thu/126639/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.