Edit: Salad
“A Sân?”
Động tác chuyển động súng lục của Lê Sân ngừng lại, có chút mê hoặc nói,
“Chúng ta quen nhau sao?”
Nếu cô nhớ không lầm, nguyên thân không biết Tiền Phong trước khi cải tạo, hơn nữa không có một chút ái muội nào.
Tiền Phong bị người khác bác bỏ mặt mũi, sắc mặt có chút khó coi.
“Không ngờ rằng cô còn lưu trữ vũ khí, Thạch Thường là người một nhà, thiếu dị năng trị thương của cậu ấy, chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều phiền toái.”
Tiền Phong nhìn như thấm thía nói,
“Tôi biết cô và anh em đáng thương này không gì đáng trách, nhưng chắc cô hiểu lầm Thạch Thường cái gì, nên giải thích rõ ràng, về sau cũng dễ nói chuyện.”
Thì ra bọn họ đều cho rằng tự Lê Sân dấu súng, không ai phát hiện đây là dị năng của cô.
“Như vậy anh cảm thấy tôi nên làm như thế nào?”
Lê Sân cười nghiền ngẫm, gương mặt cô bị bóng tối che khuất một nửa, Tiền Phong cũng không đoán ra ý của cô.
Nhưng mà mấy người dị năng giả kia còn như hổ rình mồi, hắn chỉ phải khẽ cắn môi, tiếp tục nói:
“Cô đã làm người trong nhà bị thương nặng như vậy, không bằng nói xin lỗi đi. Còn cây súng này, một người phụ nữ cầm cũng không dùng được, không bằng cũng giao ra đi.”
A, ý này là vừa muốn người, vừa muốn vũ khí.
Lê Sân nhẹ nhàng cười, ngoắc ngón tay với hắn, ý bảo hắn dựa lại đây.
Tiền Phong cho rằng cô đồng ý thỏa hiệp, tự nhiên cũng vừa lòng, cho nên cũng không có phòng bị gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/1706414/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.