Chương trước
Chương sau
Editor:SaladRau
Nói thật, thân thể này rất thích hợp với phong cách bạch liên hoa*, có vẻ đẹp cổ điển, hơn nữa dáng người lại mảnh khảnh như vậy.
*Hoa sen trắng, nghĩa bóng dùng để chỉ những cô gái luôn tỏ ra trong sáng, ngây thơ, vô tội.
Nhưng mà nguyên thân được nuông chiều quá nhiều, quá khoan dung, trong lòng cũng không có điểm mấu chốt. Cô không được oán trời trách đất, không thể biến thành người đàn bà đanh đá, cho nên chỉ có thể yên lặng chịu đựng, đeo đau đớn trên lưng mình.
Lê Sân cảm thấy nữ nhân này thực ngốc, quá ngốc khiến cho người khác đau lòng.
Đứa trẻ biết khóc mới có đường ăn, nội tâm kiên cường như vậy, ngược lại chỉ bị người ta bỏ qua.
Lê Sân thở dài, theo ký ức nguyên thân tìm được tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác khoác ở trên người. Giờ phút này sắc mặt nàng trắng bệch tái nhợt, đôi mắt long lanh đong đầy nước bây giờ cũng thất thần ảm đạm.
Đây không phải là phản ứng của Lê Sân, mà là cảm xúc nguyên thân lưu lại lúc cô chưa
tiếp quản.
Hiện tại đã là 9 giờ tối, trên tay còn dấu vết của lỗ kim truyền. Cô nắm chặt quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong đại sảnh tối sầm, cô vịn cầu thang đi xuống lầu, ngửi được mùi của rượu vang đỏ trong không khí.
Bên cạnh quầy bar sáng đèn, cô thả nhẹ bước chân, đi đến phía sau vách tường liền nhìn thấy một thân ảnh thon dài vĩ ngạn.
Hắn sắn cổ tay áo đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc, bả vai rộng lớn, hiện ra hình tam giác ngược hoàn mỹ. Bởi vì hắn ngồi nên vải dệt căng ra phác hoạ rõ toàn bộ đường cong cơ bắp của hắn.
Tóc đen mềm mại rối buông xuống, vài sợi tóc ở trên mũi cao thẳng của hắn.
Trong ký ức tóc La Luân đều nghiêm chỉnh không chút cẩu thả, bộ dáng này,nguyên thân chưa từng nhìn thấy.
Hắn cầm một chai rượu vang đỏ trong tay, không rót ra ly, mà dốc bình lên uống.
"Xuất hiện đi."
Khi Lê Sân đang do dự đi ra hay không thì động tác cọ xát của nàng đã bị La Luân phát hiện.
Giọng nói của La Luân cực gợi cảm, khác với loại hình cô từng nghe qua. Giọng này dật từ chỗ sâu trong cổ họng phát ra, khàn khàn, thuần hậu, giống như tiếng đàn cello hòa tấu ưu nhã âm sắc.
Cô lại lần nữa cầm chặt áo khoác, cúi đầu đi ra ngoài.
Bên người La Luân còn có một chiếc ghế trống, Lê Sân ngồi vào bên người hắn, khuôn mặt bị ánh đèn nhuộm đẫm mờ nhạt, cô không nói gì, La Luân cũng không nói, chỉ giữ yên lặng rót rượu.
Hắn là con lai, khuôn mặt pha giữa Phương Đông tinh xảo và phương Tây thâm thúy. Có lẽ bởi vì tóc hắn thả xuống, có lẽ bởi vì ánh đèn quá mức nhu hòa, dấu đi nét sắc bén của khuôn mặt hắn.
Mắt hai mí sâu đậm, mang theo nét phong tình, cặp con ngươi màu xanh lục giống như đá phỉ thúy quý giá nhất, phối hợp với lông mi dài của hắn, thế nhưng không duyên cớ tăng thêm một sắc đẹp u buồn.
"Chuyện hôm nay,La gia thực xin lỗi em."
Hắn rót rượu vào mồm, chất lỏng màu đỏ làm trơn bóng môi hắn, như trái mâm xôi đỏ bừng.
Lê Sân yên lặng nhìn hắn một cái, lại liếc rượu vang đỏ trên tay hắn:
"Vì sao lại uống rượu vang đỏ?"
Đối với nam nhân uống rượu giải sầu cũng không nên chọn rượu vang đỏ chứ.
La Luân xoa xoa khóe miệng, buông rượu xuống:
"Tôi không thể uống say."
Lê Sân biết nguyên nhân, La gia quyền thế không phải dựa vào kế thừa là có thể càng lăn càng lớn. La Luân có bao nhiêu vất vả, nguyên thân cũng biết.
Độ cồn của rượu vang đỏ đối với hắn cũng không tính là cao nhưng hắn vẫn có chút men say. Hôm nay hắn vội sứt đầu mẻ trán, phải xử lý chuyện La Quân với Lê Sân, phải đối mặt với chuyện Lê gia tức giận.
Khi kéo thân thể mỏi mệt về nhà, lại nhận được thiệp mời kết hôn của vị hôn thê cũ.
Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được cười khổ một tiếng. Hơi bực bội vò loạn mái tóc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.