Chương trước
Chương sau
Khương Cảnh Văn nói xong lời này liền quay đầu đi, Lê Sân hơi hơi hé miệng, chưa kịp cản hắn.
Vưu Tiêu xuy một tiếng, cười lạnh nói:
"Thật là không quen nhìn bộ dáng này của hắn."
Hắn nói rồi chuyển hướng sang Lê Sân, nhéo nhéo hai má nàng. Thân thể Lê Sân lần này rất mềm, bộ dáng tựa như trẻ con, mắt hạnh to tròn trong suốt, làn da trắng nõn trơn trượt, môi mềm màu hồng nhạt , đến gần có thể ngửi được mùi mật đường hòa tan.
Khung xương nàng nhỏ, tuy rằng nhìn qua mảnh khảnh, vuốt lại mềm mềm, cũng trách không được Vưu Tiêu thích véo gương mặt nàng.
Lê Sân lại không thích, nói thực ra, nàng vẫn thích ngự tỷ hơn. Thân thể như vậy rất dễ bị đẩy ngã , ở trên giường chắc là không phản công được.
Vì thế nàng đem tay Vưu Tiêu lấy ra, bất mãn lẩm bẩm:
"Đừng nghịch, em còn muốn đi tìm bác sĩ Khương."
Vưu Tiêu nghe vậy, véo chóp mũi của nàng , ở trên má nàng mổ một ngụm.
Hơi thở nam tính cùng mùi thuốc lá tràn ngập ở xung quanh nàng, Lê Sân lui về phía sau một bước, hướng hắn cùng Liễu Lam làm mặt quỷ, mở cửa liền nhẹ nhàng chạy đi ra ngoài.
Vưu Tiêu bất đắc dĩ cười:
"Vẫn là một tiểu nha đầu, thật là..."
Liễu Lam bên người hắn yên lặng thu hồi tươi cười, khi ngẩng đầu , hai tròng mắt liền chứa một tia ủy khuất:
"Khi nào anh kết hôn?"
Vưu Tiêu đưa lưng về phía nàng, trong cổ họng phát ra một tia than nhẹ. Hắn do dự một lát, vẫn quay đầu lại, nhẹ nhàng ôm Liễu Lam.
"Thực xin lỗi, A Lam, em vẫn nên quên anh đi."
Liễu Lam ôm vòng eo kiên cố của hắn, khác với Lê Sân thân thể nàng tinh tế khiến cho người khác phải thương tiếc. Khi Vưu Tiêu ôm có thể cảm nhận rõ ràng thân thể nàng đang run rẩy, cảnh này khiến ngực hắn sụp đổ một góc.
Liễu Lam so Lê Sân còn nhỏ tuổi hơn nhưng lại giống như chị chiếu cố nàng. Hắn với hai người cùng nhau lớn lên, tuy rằng thích Lê Sân kiều mỹ hoạt bát, nhưng lại luyến tiếc Liễu Lam yếu ớt bao bọc vẻ ngoài kiên cường.
Đặc biệt là sau một đêm kia cùng nàng phát sinh quan hệ , trong lòng hắn càng ngày càng hướng về nàng hơn. Nhưng hắn không thể vi phạm lời hứa hẹn của mình, hắn đã đáp ứng phải chăm sóc Lê Sân thật tốt nên không thể đổi ý được.
Nhưng mà Liễu Lam...
Hai người lẳng lặng ở phòng trực ban ôm nhau, ai cũng không chú ý tới ngoài cửa chợt lóe qua một thân ảnh.
Lê Sân bình lặng hô hấp đứng ở phía sau cửa, trong mắt tràn đầy khiếp sợ nhưng lại không có đau đớn.
Đờ mờ, thật là sấm lớn mùa xuân a.
Nàng cư nhiên có thể trở thành vai chính trong chuyện xưa cẩu huyết như vậy, cũng không uổng phí sống lại một lần.
Nàng không tâm không phổi nhưng ký ức bản thể vẫn có. Nguyên thân nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ rất khổ sở đi, nếu không phải nàng quên đồ nên trở về lấy, nói không chừng thẳng đến khi gạo nấu thành cơm thì nàng vẫn chưa phát hiện ra đi.
Lê Sân vỗ vỗ ngực, nhẹ bước rời đi. Nàng cảm thấy cảm ứng khí tra nam của nàng ngày càng mạnh, không có điều bất ngờ gì xảy ra, tỷ lệ Khương Cảnh Văn là nam chủ lớn hơn một ít nữa.
Trong lòng hơi thả lỏng đồng thời một cỗ cảm giác nặng nề cũng chậm rãi tăng lên. Về sau nàng nên đối mặt với vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng như thế nào đây, còn chị em tốt cùng lớn lên từ nhỏ nữa?
Nghĩ , liền đã tới trước cửa văn phòng Khương Cảnh Văn rồi. Nàng hít sâu một hơi, không nghĩ linh tinh nữa, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Mời vào."
Mỗi lần nghe thấy thanh âm Khương Cảnh Văn , Lê Sân đều run lên. Mặc dù hắn nói thật sự rất dễ nghe, trong trẻo nhưng trong giọng nói chứa lạnh lẽo khiến người ta không thể bỏ qua.
Nàng bỗng nhiên rất hiếu kì, khi Khương Cảnh Văn động tình thì sẽ có bộ dáng gì
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.