Thấy được thân hình Tuân Kị , trường thân ngọc lập, ngọc thụ lan chi, không cần phải nói Lê Sân cũng có thể đoán được dung mạo Tuân Kị là thượng đẳng nhưng chưa từng nghĩ là kinh diễm như vậy .
Cùng với Lê Chiêu ôn nhuận bất đồng, Tuân Kị mục mi thanh tú. Hai tròng mắt sâu tựa đáy sông, lúc nhìn thẳng người khác, như muốn đem người kia dẫn vào bên trong sương mù.
Dưới mũi huyền là một đôi môi mân khẩn , cánh môi hơi mỏng, môi không tô son mà hồng , thập phần thích hợp để hôn môi.
Ngũ quan hắn có thể nói là tinh xảo tuyệt luân, bên trong tuấn mỹ của hoàng đế là thái độ đẹp đẽ quý giá , nhan vĩ hàm vinh.
Khi Tuân Kị đến gần liền cúi đầu, tự nhiên cũng bỏ lỡ nét kinh ngạc chợt lóe qua của Lê Sân . Khi hắn thỉnh an xong , nhân nhi trước mặt sớm đã điều chỉnh lại , không cho người nhìn ra một tia sơ hở.
"Con ta thật sự là dáng vẻ đường đường."
Mày đẹp Lê Sân thoáng giơ lên, khóe mắt mỉm cười:
"Gần đây con có khỏe không?"
Tuân Kị nhoẻn miệng cười, Lê Sân lại ở trong đó nghe thấy lời nói châm chọc:
"Nhờ phúc của mẫu hậu , nhi thần tân hôn cùng Vương phi , vui đến quên cả trời đất."
Lê Sân hơi đứng dậy, cổ áo hơi rộng, hai luồng tô nhũ dương chi bạch ngọc như muốn tràn ra, da thịt kia như sương tuyết, chọc mắt người .
Đã từng đem cố hoàng đế quyến rũ đến thần điên bát đảo, chắp tay đem nàng đẩy lên trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-ngang-doc/166305/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.