Nếu như không phải hai mắt nàng vô hồn, người khác nhất định sẽ tin nàng thật không ngốc.
Chỉ là, một kẻ ngốc nghiêm túc nói mình không ngốc, thật sự mắc cười.
Vi Đăng buồn cười.
Thật ra thì đã quen bị cười nhạo, nhưng Diệp Linh Cẩm không cảm thấy sự khinh bỉ trên mặt Vi Đăng, chỉ có thuần túyvui vẻ, nhất thời thêm mấy phần hảo cảm với nàng.
"Vi Đăng, vậy ngươi cũng đừng có chấp nàng."Nhan Nhiễm Y không nhanh không chậm nói.
Ăn xong, thần kinh căng thẳng được buông lỏng, liền có chút mệt mỏi. Diệp Linh Cẩm giống như đứa bé bị ngược đãi, thận trọng lôi kéo tay áo Nhan Nhiễm Y bên cạnh, khéo léo nói: "Kế mẫu, mệt, ngủ, ngủ. . . . . ." Diệp Linh Cẩm trong lòng thấy ớn lạnh, càng ngày càng buồn nôn rồi.
Mặc dù động tác rất trẻ con, nhưng Diệp Linh Cẩm diễn xuất không chút ngượng nghịu.
"Vi Đăng, mang Diệp tiểu thư đi nghỉ ngơi thôi."Nhan Nhiễm Y nói.
Thấy Nhan Nhiễm Y đối với nàng hờ hững, Diệp Linh Cẩm cũng không buông tay. Trong lòng nghĩ: Nhan Nhiễm Y này, thân phận không rõ, lai lịch không rõ, vĩnh viễn mang biểu tình không nóng không lạnh làm người khác đoán không ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Trước mặt loại người này phải bớt diễn xuất, ngộ nhỡ bí mật bị bại lộ sẽ không tốt.
Diệp Linh Cẩm ở trước mặt Vi Đăng, hết sức chứng tỏ nàng "thông minh" .Tự cởi y phục, tự đắp chăn lên.Trước khi nhắm mắt còn đàng hoàng nói: "Đăng Đăng, ngươi xem, ta không ngốc."
Tựa hồ thật sự quá mệt mỏi, một giấc này Diệp Linh Cẩm ngủ rất sâu, không có mơ thấy gì.
Nhan Nhiễm Y hình như rất bận, trong mấy ngày kế tiếp, Diệp Linh Cẩm gần như không hề thấy hắn.Vi Đăng thỉnh thoảng sẽ tới thăm nàng, một ngày ba bữa chưa từng thiếu, không nói muốn tìm nàng..., nàng cũng sẽ không chủ động xuất hiện.
Diệp Linh Cẩm đối với việc này không có gì bất mãn. Dù sao không có ai sẽ đối tốt với người khác vô điều kiện, Vi Đăng chỉ là nghe theo chỉ thị của Nhan Nhiễm Y tới chăm sóc cuộc sống thường ngày của nàng, nàng ấy cũng làm đúng trách nhiệm. Về phần Nhan Nhiễm Y, Diệp Linh Cẩm cũng không xem hắn là đại thiện nhân, nhưng là ngày đó xuất hiện tại Diệp gia, hơn nữa còn mang nàng đi, đều không chỉ là trùng hợp. Nàng đi theo hắn là có mưu đồ khác, hắn sao lại không có?
Lại qua vài ngày, Nhan Nhiễm Y bảo Vi Đăng giúp nàng đặt mua mấy bộ y phục cùng với một chút vật phẩm thường dùng.
Giờ phút này, Diệp Linh Cẩm đang cùng Nhan Nhiễm Y ngồi trong một chiếc xe ngựarộng rãi.
Lần đầu tiên ngồi xe ngựa, mặc dù có đệm, nhưng nàng vẫn bị sốc nảy, vô cùng khó chịu, mà bên kia, Nhan Nhiễm Y vẫn dựa vách xe, nhắm mắt dưỡng thần , tựa hồ không bị ảnh hưởng.
Diệp Linh Cẩmkhông biết là phải đi nơi đâu, vì nàng ngu dại, không nên có ra quá nhiều nghi vấn. Dọc theo đường đi, Diệp Linh Cẩm trừ thỉnh thoảng gọi hai tiếng "Kế mẫu" , vẫn duy trì trầm mặc cùng vẻ mặt đờ đẫn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]