Hơn nữa chợ ở ngay phía trước, nếu như hiện tại nàng đi ra ngoài, rồi lập tức trở về, cũng sẽ không bị phát hiện.
Diệp Linh Cẩm cẩn thận từng li từng tí, đi qua phòng của Vi Đăng và Địch Tinh, đi xuống lầu, nhanh chóng ra cửa, sau đó lập tức đổi sang vẻ mặt của người bình thường.
Rất lâu không làm người bình thường, ngẩn người gần như đã thành thói quen của nàng.
Tới thời điểm ngồi ở trong xe ngựa nàng đã sớm nhìn kỹ đường đi, đi xuyên qua hai con hẻm nhỏ là đường ngắn nhất.
Đến một cái hẻm nhỏ gần chợ, loại con hẻm không người, giống chỗ mà người xấu hay xuất hiện trong tiểu thuyết, Diệp Linh Cẩm thầm nghĩ trong lòng.
Đột nhiên một chiếc khăn cũ rách rứa bị ném tới trước mặt nàng.
Trên khăn có một mùi kỳ lạ làm nàng khó mà chịu nổi.
Tại sao cẩu huyết như vậy. . . . . . Tại sao lại không giống trong sách, mang theo thuốc mê không màu không mùi phải là khăn trắng như tuyết chứ . . . . . Làm sao mà cái này bẩn đến thế. . . . . .
Nhất thời, trong lòng Diệp Linh Cẩm như rơm rạ bị vạn con ngựa phi lên, nhưng không cần đợi phi qua hết, nàng cũng đã hôn mê.
Chờ đến lúc Diệp Linh Cẩm tỉnh lại, nàng đang nằm ở trên đất, trong một phòng còn có ba bốn cô nương.
Đây chẳng lẽ là kỹ viện? Vì trinh tiết nàng giữ gìn cho đến bây giờ, vẫn đành tiếp tục giả bộ ngu.
Vì vậy Diệp Linh Cẩm từ từ ngồi dậy.
"Cô nương, cô đã tỉnh?" Một lục y nữ tử ở bên cạnh nói.
Diệp Linh Cẩm không nhìn nàng, chỉ nhìn chung quanh, nhìn thoáng qua bốn cô nương này, có phần yếu ớt, xem cách ăn mặc, chắc đều không phải là nữ nhi gia đình giàu có gì.
Bị bắt đều không phải là tiểu thư nhà giàu, tại sao mình cũng bị chộp tới đây?
Diệp Linh Cẩm cúi đầu nhìn y phục của mình, giựt giựt khóe miệng. Nhan Nhiễm Y để người ta làm y phục cho nàng chả phải ngay đúng bộ y phục theo trào lưu giả làm nha hoàn hiện nay sao.
Quả nhiên là kế mẫu độc ác. . . . . . Diệp Linh Cẩm mắng Nhan Nhiễm Y ngàn vạn lần trong lòng. Nếu không phải vì hắn keo kiệt không ình mua y phục giống như cũ, cũng sẽ không bị xem là nha hoàn để bị lừa gạt đến kỹ viện.
"Cô nương?" Lục y nữ tử lại gọi.
Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu lên, hai mắt vô thần nhìn nàng, đi tới góc tường, ngồi xuống.
"Thì ra là ngốc tử!" Một người khác cất giọng nói. Diệp Linh Cẩm chỉ nhớ rõ đó là một cô nương tựa vào bên tường, làm như vô cùng yếu ớt.
Là do không nghe lời tú bà, bị dạy dỗ sao? Đến lúc tú bà tới, trước tiên phải làm bộ hợp tác, đóan ý nói hùa (1),tránh cho da thịt chịu khổ. Diệp Linh Cẩm nghĩ trong lòng.
Nữ nhân kia thở dài một hơi lại nói: "Quả nhiên là ngốc tử, thì ra máu ngốc tử cũng dùng được, bọn họ sao chẳng chuyên nghiệp gì, phải tìm người què, người mù, ngốc tử mà lấy máu! Dù thế nào đi nữa, bọn chúng dù còn sống hay chết đều cũng giống nhau, bắt những người bình thường như chúng ta làm cái gì!" Thanh âm cuối cùng có chút bén nhọn.
Diệp Linh Cẩm không để ý đến lời nói cay nghiệt của nàng, mà chú ý tới trọng điểm.
____________________________
Chú thích:
(1) Đoán ý nói hùa : đoán ý người khác rồi dùng ngôn ngữ hoặc hành động của mình để làm theo như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]