Địch Tinh đã phát hiện ra cái gì sao?
DIệp Linh Cẩm ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn ba người, chậm rãi nói: "Bởi vì. . . . . . Ta. . . . . . Mất hứng. . . . . ." Cố gắng thể hiện dáng vẻ đa sầu đa cảm, muốn buồn cười bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Địch Tinh “Phì” một tiếng, bật cười nói: "Ta còn cho rằng đứa ngốc ngươi đột nhiên thông suốt. . . . . ."
Quan Hoán Chi nhíu mày nói: "Hiện tại phải bảo vệ tốt Diệp cô nương, nhưng Diệp cô nương. . . . . . Khụ. . . . . . biểu hiện của nàng… dễ lộ rõ, sợ là mọi người sẽ phát hiện ngay."
"Chuyện này không đơn giản. . . . . Bảo đứa ngốc không “biểu hiện” chẳng phải rất ngu ngốc sao. . . . . ." Địch Tinh nói.
Diệp Linh Cẩm giật giật khoé miệng, vì sao con thỏ này trộm nhiều đồ như vậy mà không bị bắt. . . . . .
"Ta. . . . . . vốn. . . . . . . . . . không. . . . . . ngu. . . . . ." Diệp Linh Cẩm nghiêm túc nói từng chữ.
"Ha ha ha ha. . . . . . Ngốc tử ngươi đang nói đùa." Địch Tinh ôm bụng cười.
Nhan Nhiễm Y đi tới sờ đầu Diệp Linh Cẩm nói: "Ừ. . . . . . Không ngốc. . . . . ."
Khoé miệng Quan Hoán Chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-the-luu-lac-giang-ho/2214552/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.