"Nhan công tử............ Rạp hát lớn nhất ở Đan Thành tối này có vở tuồng rất vui, huynh đi xem với ta được không?"
"Được .........."
Nhìn thấy đôi cẩu nam nữ này, Diệp Linh Cẩm đi đường vòng.
Nhìn thấy các ngươi diễn trò.............. Nhìn thấy một lần thì bán thân bất toại, nhìn thấy lần nữa thì nửa đời sau bất lực............Diệp Linh Cẩm bĩu môi. Đi về đại sảnh.
Quan Hoán Chi và Địch Tinh đang ngồi ở đó.
Diệp Linh Cẩm ngồi xuống, trong lòng thở dài: Mỗi khi đối diện với tình huống yêu và giết thì đều là cơ hội tốt để xuất hiện các cặp đôi.
Tâm tình không tốt nên khả năng châm chọc của Diệp Linh Cẩm cũng càng ngày càng sắc bén.
"Đồ ngốc gần đây như thế nào mà lại táo bạo hơn thế........" Địch Tinh nhìn nhìn Diệp Linh Cẩm.
Quan Hoán Chi giương mắt thản nhiên nói: "Gần đây Nhan huynh luôn có mỹ nhân trong ngực..........."
(ノ=Д=)ノ┻━┻ trong ngực ngươi ý.............. Mỹ nhân cái đầu ngươi................ Quan Hoán Chi không nói gì vẫn tốt hơn! Diệp Linh Cẩm rất muốn lật bàn.
"Thì ra đồ ngốc cũng biết ghen..........." Địch Tinh cười nói.
"Ha ha........" Diệp Linh Cẩm cười có chút ngu đần, trong lòng thì dựng ngón giữa lên nói ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮ : F*** you!
Tới địa ngục đi nha............. Chúc ngươi nửa đời sau đều phải chịu đựng vẻ mặt dấm chua của phán quan . . . . . . ┭┮﹏┭┮ Diệp Linh Cẩm cúi đầu.
Đến buổi tối quả nhiên Nhan Nhiễm Y không về ăn cơm chiều.
"Thật sự Nhan Nhiễm Y lại đi cùng cái tai họa Lâm cô nương kia đi ra ngoài..........." Địch Tinh nói.
Quan Hoán Chi lẳng lặng nói: "Chúng ta ăn cơm đi. . . . . ."
"Cũng không biết Lâm cô nương kia có cái gì tốt........... Ta nhìn thế nào cũng không thấy tốt..........."
Diệp Linh Cẩm gật đầu. Cùng là có ý tứ với Nhan Nhiễm Y, Bách Hiểu lại tốt hơn rất nhiều có thể khiến nàng cảm thấy thưởng thức.
Không ai để ý đến hắn, Địch Tinh lại nói về vấn đề đó không để yên.
Diệp Linh Cẩm càng nghe càng cảm thấy mất hứng.
"Cẩu nam nữ............" Diệp Linh Cẩm vô cùng tức giận miệng nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
Ở đây hai người kia đều tập võ nên không có khả năng là không nghe thấy.
Miệng Địch Tinh đang lải nhải cũng phải dừng lại.
Quan Hoán Chi đang dùng đũa cũng phải dừng lại.
Địch Tinh nhìn Quán Hoán Chi: "Vừa rồi người nói đích thị............." Quay đầu nhìn về Diệp Linh Cẩm đang có vẻ mặt đờ đẫn vùi đầu vào ăn cơm. "Là nàng?"
Quan Hoán Chi không nói chuyện quyết định giữ lặng im.
Im lặng một hồi.
Địch Tinh nói: "Quả nhiên nha hoàn trước kia của đồ ngốc không phải là người tốt cái gì cũng dám dạy nàng.........."
Bữa cơm này, Diệp Linh Cẩm thực sự ăn không ngon, hoặc có thể nói chính xác toàn thấy vị chua. Mẹ kế là của nàng, dựa vào cái gì mà Lâm Mạc Khê kia đòi chiếm đi?
Đến loại cỏ như tấm đệm hay loại hoa kỳ lạ trong rừng nếu muốn lấy thì cũng chỉ có thể nàng - người đến từ hiện đại lấy đi làm sao có thể đến phiên người khác!
Diệp Linh Cẩm nghĩ vậy, càng nghĩ càng cảm thấy Nhan Nhiễm Y đương nhiên là của mình...........Mẹ kế. Yên lặng bổ sung thêm hai chữ.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy cực kỳ hợp lý, thân là kế nữ đương nhiên phải có trách nhiệm dạy dỗ sinh hoạt không kiếm chế của mẹ kế.
"Đồ ngốc............... Làm sao mà còn chưa đi ngủ? Chờ mẹ kế nhà người trở về sao?"
Diệp Linh Cẩm ngồi trên hành lang, nhìn ánh trăng một lát trong lòng tự có tính toán. Địch Tinh và Quan Hoán Chi đến gần.
"Cùng mẹ kế về nhà.........." Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu ngây ngốc nhìn trời.
Địch Tinh nhảy đến ngồi bên người Diệp Linh Cẩm, ngồi xổm xuống nói: "Bùi công tử vừa mới phái người đến nói Nhan huynh đưa Lâm cô nương đi rạp hát xem diễn tuồng sẽ về trễ một chút.........."
"Xem diễn tuồng............. Diễn tuồng gì.........." Diệp Linh Cẩm nói ra một đám chữ, hoàn toàn là dáng vẻ ngây ngốc.
"Cái đó là cái gì ấy nhỉ................ Tên khó nhớ quá lão tử không nhớ được!"
Trong lòng Diệp Linh Cẩm trào phúng: không người nào dạy ngươi chút sách vở hay sao.
"Quan huynh, Quan huynh hẳn sẽ biết............" Địch Tinh nói.
Diệp Linh Cẩm thu hồi ánh mắt đang nhìn trời, nhín về phía Quan Hoán Chi hỏi: "Ca ca xinh đẹp.............. Xem diễn tuồng......... Là diễn tuồng gì............" Giọng nói giống như vừa nãy.
Quan Hoán Chi nhìn nàng nói: "Hình như là Mẫu Đơn đình hoặc là Tây Sương Ký thì phải..............."
Trong lòng Diệp Linh Cẩm "phi" một cái, Nhan Nhiễm Y và Lâm Mạc Khê, không xem loại Võ Tòng giết hổ mà lại đi xem cái thể loại tiểu thư thư sinh tình tình ái ái?
"Ta muốn đợi mẹ kế trở về............... Nói diễn tuồng cho ta nghe.........." Diệp Linh Cẩm hay tay chống cằm, vẻ mặt đầy khát khao. Lúc nào Diệp Linh Cẩm thật sự xứng đáng được ca tụng là "Mở ra được vẻ mặt của kế nữ và tấm lòng của mẹ kế".
Trời tối dần dần, gió đêm mềm nhẹ thổi bay tóc và y phục của ba người, dưới ánh trăng, trên hành lang dài, một người ngồi, một người ngồi chồm hỗm, một người đứng.
Địch Tinh bỗng nhiên thở dài nói: "Kỳ thật lần này Nhan Nhiễm Y đã bắt phải tai họa thật sự............." Đỡ không có việc gì lại giáng tai họa cho ta rồi.
Tốt cái gì mà tốt! Muốn bắt cũng nên để Lâm Mạc Khê kia bắt được mới đúng! Trong lòng Diệp Linh Cẩm đã sớm phát điên, Địch Tinh nói vô cùng hồ đồ!
"Tai họa............" Diệp Linh Cẩm từ từ thì thầm theo.
"Mẹ kế...............Tai họa" Diệp Linh Cẩm từ từ gật đầu dường như đã hiểu rõ rồi.
"Đồ ngốc.......... Ngươi cũng đừng học theo!" Địch Tinh dùng tay chỉ vào Diệp Linh Cẩm cảnh cáo nói.
Đương nhiên, trong bốn người thì sức chiến đấu của Địch Tinh là không, trong truyền thuyết thực vật thì hắn chính là tầng lớp thấp nhất.
Diệp Linh Cẩm lặp lại nói: "Mẹ kế.......... Nhan Nhiễm Y............ Tai họa..............."
Địch Tinh vội vã muốn che miệng Diệp Linh Cẩm lại: "Đồ ngốc! Cái tốt không học lại cứ đi học cái xấu!"
Diệp Linh Cẩm trốn tránh nói: "Ca ca xinh đẹp............ Thần thú bắt nạt ta.......... A...... Bắt nạt ta.........."
"Đồ ngốc ngươi càng ngày lại càng thông minh?"
Đẩy tay Địch Tinh ra Diệp Linh Cẩm học dáng vẻ khinh thường mà đứng lên thế mà lại nói một câu không thích hợp: "Người ngu xuẩn vẫn là ngươi........."
"Ngươi..............Ngươi.........." Địch Tinh chỉ vào nàng, rồi vỗ vỗ đầu gối nói: "Tức chết lão tử rồi!"
Quan Hoán Chi nhìn khóe miệng không tự giác cong lên.
Cùng cãi nhau với Địch Tinh nên Diệp Linh Cẩm không còn buồn bực như trước nữa, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều nhưng mà Nhan Nhiễm Y........ Hừ hừ................. Nàng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Ba người bọn họ ngồi trên hành lang, Quan Hoán Chi yêu cầu người ta đặt một bàn hoa quả ra, sau một hồi di chuyển cái bàn, cùng với trà và điểm tâm trên bàn thì thời gian ba người cùng ngồi ngắm trăng cũng qua rất nhanh.
"Tỷ tỷ..............Ta muốn một cây dù............." Diệp Linh Cẩm gọi nha hoàn đang định dời đi.
"Cô nương muốn một cây dù?" Nha hoàn nghe xong nhìn nhìn Quan Hoán Chi.
Quan Hoán Chi đưa mắt nhìn Diệp Linh Cẩm rồi nói với nha hoàn: "Tìm một cái đến đây........... Làm phiền rồi............"
Trong nháy mắt khuôn mặt của nha hoàn hồng lên, gật gật đầu rồi rời đi.
Diệp Linh Cẩm thấy thế trong lòng cười cười. Bề ngoài của Quan Hoán Chi vô cùng tốt, mày kiếm, ánh mắt sâu thẳm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, quần áo tỉ mỉ cẩn thận, nếu không phải bản thân quá mức nghiêm túc, quanh năm lúc nào cũng nghiêm mặt thì cũng sẽ không dọa chạy nhiều cô nương yêu quý hắn như vậy. So với Nhan Nhiễm Y có hơn vài phần khí tức nghiêm túc nghiêm cẩn, tự nhiên cũng không thể đối phó với kiểu người lúc nào cũng ôn hòa hiền lành luôn được hoan nghênh như Nhan Nhiễm Y.
Diệp Linh Cẩm lại nhớ đi nhớ lại chuyện tức giận vừa rồi........... Cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt thì cũng không có cái gì tốt cả. (ノ=Д=)ノ┻━┻.
Đến lúc này thì Địch Tinh không nhịn nói được bu lại hỏi, rất ra dáng anh trai tốt: "Đồ ngốc.............ngươi cần cây dù làm gì?"
Lời editor: Hình như càng về sau thì độ dài một chương lại tăng lên thì phải! Đến chương sau cùng xem mẹ kế bắt nạt dạy dỗ kế nữ như nào nhé mọi người!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]