2
Ta ôm chăn nệm 「đùng* đùng」 chạy vào trong vài bước.
「Đứng lại.」Chưa kịp chạy đến trước giường gỗ đã bị Lý Diễm gọi lại.
Ta từ từ quay đầu.
Hắn đưa tay xoa xoa đầu, rồi chỉ vào chăn nệm trong lòng ta, lạnh giọng nói: 「Vứt đi.」
Ta ngoan ngoãn buông tay, chăn nệm ngoan ngoãn rơi xuống đất.
「Người đâu.」Hắn gọi một tiếng ra ngoài cửa.
Rất nhanh có người đẩy cửa bước vào.
Hắn cúi đầu nhìn sách trên án: 「Tẩy chân cho Thái t.ử phi.」
Ta an tĩnh ngồi trên giường, vừa để tỳ nữ rửa chân vừa nghiêng đầu nhìn Lý Diễm.
Chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt hắn, dưới ánh nến lấp lánh tỏa sáng.
Thật sự là quá đẹp.
Đợi tất cả mọi người lui xuống, Lý Diễm mới nghiêng đầu nhìn ta.
Hắn hỏi ta: 「Ngươi cười cái gì?」
Ta thành thật trả lời: 「Chàng đẹp.」
Hàng mi dài của hắn dường như run rẩy, hắn đặt sách trong tay xuống rồi đi về phía ta.
Ta vội vàng dịch vào bên trong một chút, nhường cho hắn một chỗ.
「Ngươi không sợ cô sao?」Hắn ngồi xuống bên mép giường.
Ta chớp chớp mắt: 「Tại sao phải sợ chàng?」
「Thứ muội của ngươi, vừa thấy cô liền sợ đến phát khóc.」
Hình như là như vậy.
「Nàng ấy là quỷ mít ướt, không liên quan đến Thái t.ử điện hạ.」Ta nói dối.
Hắn cười một tiếng.
Lúc này bên ngoài cửa sổ lại giáng xuống một tiếng sét, ta sợ hãi vội vàng nhào vào lòng hắn.
Hắn không vỗ nhẹ vào lưng ta như nương thân, chỉ để mặc ta ôm.
Qua một lát, bên ngoài yên tĩnh trở lại.
Ta mới buông hắn ra, cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-thai-tu-phi-cua-vi-thai-tu-hung-tan/5047618/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.