Chương thứ mười hai Nghỉ Quốc khánh dài hạn ☆ ☆ ☆ Buổi offline game Hiệp Minh được đặt một dấu chấm câu hoàn mỹ, Tiếu Lang và Vương Mân rất nhanh đã nghênh đón kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn. Sinh viên năm nhất tiết học rất ít, tính tới tính lui, Quốc khánh có thể nghỉ mười ngày. Một học kỳ của Kinh Đại và Khoa Đại phần lớn là dựa theo chu kỳ 18 tuần, trừ một tuần báo danh đón tân sinh, vào vài ngày chẳng có mấy ngày có tiết học, dĩ nhiên là phải nghỉ ngơi rồi! Đối với đám tân sinh mới vừa thoát khỏi địa ngục lớp 12 mà nói, đại học quả thực chính là thiên đường! Tiếu Lang và Dương Mân tuyệt đối không có khả năng trở về nhà, bọn họ vừa mới bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tự do sinh hoạt mà thôi! Trong tay còn có một đống vé vào cửa các điểm tham quan ở Bắc Kinh, Tiếu Lang liền lên kế hoạch cùng Vương Mân ra ngoài đi chơi. Một ngày trước kỳ nghỉ, Tiếu Lang nói với đám bạn cùng phòng ngày hôm sau đi Di Hòa Viên, Đặng Bân và Hoàng Vũ bảo muốn nhập bọn, Hoàng Vũ còn chạy sang phòng bên cạnh ồn ào một trận, kêu luôn cả Triệu Bách và Tân Lâm đi cùng! Tiếu Lang nói, "Tui đi với anh tui, mấy người đi theo ồn ào cái gì!" Triệu Bách nhướng lông mày cười quái dị nói, "Đi với anh của cưng? Tiểu Long, cưng đừng quên nha, bọn này cũng là anh của cưng đó nha~~~!" Hoàng Vũ: "Đúng vậy, Tiểu Long đệ đệ, các anh đây bình thường cũng chiếu cố cưng không ít nha~~ Cưng nếu vứt bỏ bọn này cũng quá không phúc hậu rồi ~~!" Bọn họ lại lấy việc rút thăm trúng thưởng ngày đó ra trêu đùa! Tiếu Lang cười mắng hai câu, chỉ đành phải nói với Vương Mân, có thêm bốn cái bóng đèn. Vương Mân nghĩ thầm bọn Tiếu Lang nhiều người như vậy, nếu chỉ có một mình mình là Kinh Đại, cũng không biết ai mới là bóng đèn... Cho nên cũng hỏi đám bạn cùng phòng mình có muốn đi chơi cùng hay không, chỉ có Tề Huy Thành muốn tìm một nhóm gia nhập, vì thế Vương Mân liền dẫn cậu ta theo. Ngày hôm sau, cả đoàn người ăn xong cơm trưa mới lười biếng mà tập trung tại cửa Tây của Kinh Đại, từ đó ngồi xe bus đi, chỉ cần ba bốn trạm là có thể đến Di Hòa Viên. Tháng tư đến tháng mười đều là mùa thịnh hành cho du lịch, kỳ nghỉ Quốc khánh người cũng không ít, một vé dành cho học sinh sinh viên còn giảm giá ba bốn mươi tệ. Tần Lâm quên mang ví, Triệu Bách liền giúp cậu chàng trả trước. Cả đám vừa đi dạo vừa tán gẫu, nói mấy chuyện hài hước tào lao ngày thường. Ngắm hoa ngắm cảnh, hóng gió thu, cũng có một phen tư vị khác hẳn. Đi tới bên hồ Côn Minh trong như ngọc bích, cả đám muốn thuê du thuyền chơi, du thuyền có ba loại đạp bằng chân, chèo bằng tay và chạy bằng điện. Hai loại trước thì hai người một thuyền, còn chạy bằng điện thì sáu người một thuyền. Đếm cả đám có bảy người, trớt quớt! Nếu nói ghép thành đôi hai người, vậy Đặng Bân và Hoàng Vũ một thuyền, Tần Lâm và Triệu Bách một thuyền, Tiếu Lang tất nhiên phải ngồi cùng một thuyền với Vương Mân, nhưng lại thừa ra cái bóng đèn sáng nhất tên Tề Huy Thành! Trong mắt Tề Huy Thành, Vương Mân là Kinh Đại, Tiếu Lang là Khoa Đại, Vương Mân đương nhiên cùng một tổ với mình! Vì thế lúc chia tổ cậu chàng rất tự giác mà đứng chung một chỗ với Vương Mân! Hai đội kia thanh toán tiền xong rồi lên thuyền ngồi, còn lại bai người hai mặt nhìn nhau. Vương Mân nói, "Nếu không chúng ta thuê một chiếc thuyền lớn luôn đi." Thuyền nhỏ 20 tệ, thuyền lớn 100 tệ, "Thuyền lớn giá tiền gấp năm lần thuyền nhỏ lận đó!" Tiếu lang đau lòng a~! Vương Mân nhỏ giọng nói, "Đắt thì đắt một chút, chứ không lẽ để Tề Huy Thành một mình?" Tiếu Lang nhìn Tề Huy Thành một chút cũng không tinh ý, chỉ có thể đen mặt đáp ứng. Thuyền chạy bằng điện không cần tay chèo và bàn đạp, nhấn chân ga là có thể chạy, gần giống như lái xe máy vậy. Ba người hưởng thụ gió ngày mùa thu thổi nhẹ trên mặt, rất nhanh liền quẳng chút nhạc đệm rối rắm này ra sau đầu. Vương Mân và Tiếu Lang ngồi cùng một bên, y như tư thế ngồi thường ngày, Vương Mân ôm bả vai Tiếu Lang, hai người tựa vào rào chắn nhìn bọn Đặng Bân đang cố hết sức dùng chân đạp thuyền, Tần Lâm và Triệu Bách thì đang cùng nhau trơi chò té nước. Tần Lâm sức lực khá lơn, cũng tương đối linh hoạt, Triệu Bách đấu không lại cậu chàng, bị tưới cho toàn thần ướt sũng, đang vươn cổ hô cứu mạng. Thuyền của Đặng Bân và Hoàng Vũ từ phía sau chạy ngang, Hoàng Vũ cũng hất nước lên tạt Tần Lâm giúp Triệu Bách, Tiếu Lang nhìn mà cười ha ha, hô to với bọn họ, "Mau tiêu diệt Tần Lâm đê~~~!" Tần Lâm nhanh chóng vọc tay hất một cái làm nước văng bốn phía, Hoàng Vũ vội vàng đánh lén cậu chàng, chỉ để lại một mình Đặng Bân ở bên kia dùng sức đạp thuyền. Đăng Bân dáng người Tô Châu nhỏ nhắn, tay chân mảnh khảnh, không ngờ khí lực ngược lại không hề nhỏ, con thuyền cứ thế mà vèo vèo đi về phía trước, rất nhanh đã song song cùng bọn Tần Lâm! Tiếu Lang kêu to: "Đặng Nữu cố lên! Đặng Nữu cố lên!" Đăng Bân rống họng lên kêu, "Hoàng ca! Đạp thuyền giúp tui đi chứ!" Triệu Bách ở bên này vốn dĩ còn đang chơi té nước với Tần Lâm, hiện tại biến thành chèo thuyền, lập tức đem hết khí lực toàn thân chèo phụ Tần Lâm, nhất trí đối ngoại! Tổ bốn người chơi đến quên trời đất, Vương Mân khống chế thuyền lớn chạy về hướng bên đó, để cho Tiếu Lang nhìn xem rõ ràng hơn. Hai đội kia nhìn thấy tình thế như vậy sắc mặt liền thay đổi, kêu lên, "Hàng không mẫu hạn tới rồi! Nhanh bỏ thuyền chạy thoát thân thôi!" "Ha ha ha ha..." Tiếu Lang cười lớn chồm lên trên rào chắn, nửa thân người đều được Vương Mân ôm vào trong ngực. Vương Mân ôm chặt thắt lưng cậu, sợ cậu kích động một phát bổ nhào xuống hồ luôn... Chơi một buổi chiều, lúc trở về đứa nào cũng mệt sắp chết, mọi người liền ngã lăn ra giường nghỉ tạm một chút. Tề Huy Thành thấy Vương Mân nằm trên giường gởi tin nhắn, liền hỏi, "Ngày mai cậu vẫn đi cùng bọn Tiếu Lang chứ?" "Ừm." Vương Mân nói, "Ngày mai đi Bắc Hải, đi chung không?" Tề Huy Thành đáp, "Hôm nay tui chơi có chút mệt, ngày mai mấy người đi đi, tui có chút đồ phải đi mua." Vương Mân chớp chớp hai mắt nói, "Được." Nửa phút sau, Tiếu Lang nhận được tin nhắn của Vương Mân, "Báo cáo phu nhân, cái bóng đèn em ghét bỏ đã bị diệt." Tiếu Lang: "..." Nghỉ ngơi ngày thứ hai, Tiếu Lang lại chơi xấu nằm trên giường ngủ nướng. Ngày hôm đó Hoàng Vũ ngược lại dậy thật sớm, cậu chàng đánh thức Đặng Bân dậy xong, lại đi đập Tiếu Lang dậy, "Rời giường đi nhóc con lười biếng, đi Bắc Hải chung với mấy anh này!" Tiếu Lang quay mông lại với bọn họ, ôm gối đầu lẩm bẩm, "Ngày hôm qua tui đi chơi mệt muốn chết luôn... Hôm nay muốn ngủ một ngày, mấy ông đi đi..." Hoàng Vũ nói, "Vậy Vương Mân thì sao?" Tiếu Lang nói, "Tui có nói với anh ấy, anh ấy cũng đang ngủ ở ký túc xá kìa." Triệu Bách bên kia đến gõ cửa, bốn người bọn họ tụ thành một nhóm, lúc này cũng không vì Tiếu Lang Vương Mân không đi mà bỏ ngang, cả đám liền kéo nhau đi. Tiếu Lang lại nằm ườn trên giường thêm một lúc, nghe không còn động tĩnh gì, lấy di động ra, gởi tin nhắn cho Vương Mân, "Chiến lược thành công! Chúng ta tự do!!" Sau đó hỏa tốc rời giường đánh răng rửa mặt thay đồ rồi vội vàng chạy sang Kinh Đại, cùng Vương Mân ở trong phòng ngọt ngọt ngào ngào ăn bữa sáng, rồi chậm rãi đi tới.. Nghỉ lễ phải như vậy mới thích chứ! "Mục Đào với Dụ Niên đang làm gì?" Tiếu Lang hỏi. Vương Mân: "Mục Đào? Ban nhạc của cậu ta hình như rất bận, em cũng biết mà, cậu ấy có bạn riêng của mình. Dụ Niên đi làm thêm." Tiếu Lang: "Làm thêm? Làm cái gì?" Vương Mân: "Hình như là đi dạy kèm thì phải." Tiếu Lang nghe xong, đột nhiên sinh ra một loại tâm tình sùng bái đối với Dụ Niên, "Cậu ấy chỉ bằng tuổi Tiếu Mông, mà Tiếu Mông lại còn đang ở nhà cẩm y ngọc thực, haizz!" Vương Mân: "Hoàn cảnh trưởng thành khác biệt, không thể so sánh." Tiếu Lang nghĩ nghĩ nói, "Anh, em cảm thấy em cũng có thể đi làm thêm." Vương Mân nhăn mặt, "Làm thêm cái gì?" Tiếu Lang: "Dạy kèm á! Đem phương pháp học tập mà anh dạy cho em trước kia dạy cho người khác, vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể rèn luyện bản thân!" Vương Mân nắm cổ tay cậu nói, "Em còn dám nghĩ ra chuyện này nữa?" Tiếu Lang nghi hoặc, "Vì sao không thể?" Vương Mân: "Đương nhiên không thể! Em là học trò duy nhất cả đời anh, anh chỉ dạy một mình em mà thôi, cũng cũng chỉ có thể có một mình anh là sư phụ! Anh không đồng ý, em liền không thể dạy!" Suy nghĩ muốn đi dạy kèm của Tiếu Lang cứ như vậy bị dục chiếm hữu độc đáo của Vương Mân xóa sạch... Mà lúc này, Dụ Niên lại đang dạy cho tiếng Anh cho một học sinh lớp 10. Điều kiện kinh tế tại tỉnh A ở quê nhà cậu không thể so với thủ đô, tại thủ đô mỗi tháng chi tiêu gấp hai ba lần ở quê. Trong nhà gởi sinh hoạt phí cho cậu chỉ đủ để cậu tiết kiệm xài được nửa học kỳ, nếu muốn đạt tới tiêu phí trung bình của sinh viên tại Bắc Kinh, dĩ nhiên phải tự lực cánh sinh. Dụ Niên vốn dĩ cũng có chút tâm cao khí ngạo, không muốn bản thân vì nguyên nhân kinh tế mà bị bạn bè bên cạnh xem thường, khai giảng không bao lâu đã bắt đầu lưu ý tìm việc làm thêm. Quảng cáo việc làm trong trường phần lớn là do trung tâm giới thiệu việc làm hỗ trợ, sinh viên có thể giao tư liệu của bản thân cho bên trung tâm giới thiệu, thông qua bọ họ tìm được các đối tượng công việc, nếu ký được hợp đồng thì phải trả một ít tiền phí giới thiệu. 'Dạy kèm' là công việc Dụ Niên lựa chọn, trên bản thông báo cũng có mấy công việc linh tinh khác như 'trợ lý hành chính', 'trợ lý bán hàng' vân vân, thu nhập so với dạy kèm cao hơn nhiều, nhưng thứ nhất Dụ Niên là tân sinh, thứ hai là tài ăn nói của cậu lại không được tốt, nên mấy công việc này dĩ nhiên không thể nghĩ tới. Trải qua suy nghĩ đắn đo, cảm thấy dạy kèm đơn giản mà lại thích hợp nhất. Dụ Niên là sinh viên khoa Văn, mà học sinh tìm giáo viên dạy kèm các môn Lý Hóa Anh lại tương đối nhiều, vì thế lúc viết tư liệu cho chỗ giới thiệu việc làm, cậu liền viết mình là sinh viên khoa 'tiếng Anh'. Một tuần trước người bên trung tâm giới thiệu việc làm gọi điện báo, có một học sinh lớp mười muốn tìm giáo viên dạy kèm tiếng Anh, nhà ở khu ba, một giờ tổng cộng 20 tệ, bắt đầu từ lễ Quốc khánh, hỏi Dụ Niên có đồng ý dạy hay không. Khu ba có chút xa, ngồi xe bus cũng phải mất hơn một giờ, bất quá Dụ Niên không chút do dự đã đáp ứng, cậu cần tiền. Đến nơi lại phát hiện đối tượng dạy kèm là một nữ sinh... Dụ Niên không giỏi ứng phó với nữ sinh. Đối tượng dạy kèm trước mắt mới vào lớp 10, so với cậu nhỏ hơn 1 tuổi. Lần đầu tiên nhìn thấy mình, đã đỏ mặt cúi đầu, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn cậu, khiến cho Dụ Niên cũng có chút xấu hổ. Phụ huynh học sinh nhìn thấy cậu, hỏi không ít vấn đề, người ở đâu, tiếng Anh thế nào. "Tỉnh A, thi tiếng Anh tốt nghiệp tôi được tròn điểm, bình thường thành tích tiếng Anh cũng đều từ 140 điểm trở lên, kiến thức căn bản của trung học thì có thể, khẩu ngữ không tốt." Dụ Niên thẳng thắn thành khẩn nói. "Vậy dạy trước thử xem sao." Dụ Niên liếc mắt nhìn nữ sinh kia một cái, đối phương lại đỏ mặt. Cậu nghĩ, được rồi, giảng bài thì giảng bài, cũng không cần nói mấy chuyện không liên quan. ... Chẳng qua là sau hai giờ giảng dạy, cậu luôn có cảm giác ông nói gà bà nói vịt. Có lúc, Dụ Niên lo sợ bất an nghĩ: khẳng định là không được rồi. Kiếm 40 tệ, trả 20 tệ cho trung tâm giới thiệu việc làm, 4 tệ tiền xe, 10 tệ tiền cơm, tự dưng lãng phí nửa ngày để ôn tập tiếng Anh trung học! Sau đó phụ huynh đối phương hỏi cậu con gái mình trình độ thế nào, Dụ Niên nói thẳng, "Kiến thức căn bản tương đối kém, năng lực tiếp thu bình thường. Không phải là không thể dạy, chỉ là phải giảng lại từng chút một về câu và ngữ pháp, em ấy bình thường còn phải học nhiều từ vựng một chút, rất nhiều từ vựng đại cương vẫn chưa nhớ kỹ." Phụ huynh đối phương gật gật đầu, lại hỏi con gái mình nghĩ thế nào. Nữ sinh kia một bộ rất nghe lời nói, "Mẹ, chọn anh ấy đi, com cảm thấy anh ấy dạy rất hay." Dụ Niên: "..." Ngày nghỉ thứ hai đi một lần, ngày cuối cùng lại đến một lần, ngày hôm đó từ 10 giờ sáng đến 11 giờ rưỡi, giữa trưa bị ép ở lại ăn cơm trưa, buổi chiều lại dạy từ 1 giờ đến 3 giờ rưỡi, tính tổng cộng lại là bốn tiếng, mẹ của cô bé kia đưa một lần 100 tệ cho Dụ Niên. "Dì, tiền dư rồi." Dụ Niên ngược lại thực trực tiếp nói. Đối phương khách khí nói, "Không sao, cậu đi tới đây xa như vậy, trên đường cũng phải tính thời gian, chỉ cần cậu có thể giúp con gái tôi thi đậu tiếng Anh là được rồi." Hảo ý không thể chối từ, Dụ Niên nghĩ, được rồi, dù sao bản thân cũng trả giá sức lao động, thôi thì cứ tiếp nhận đi. Trên đường trở về, Dụ Niên ngồi trên xe bus, nhìn người người lui tới trên ngã tư đường bên ngoài cửa sổ, lại nghĩ tới Dụ Duyệt. ... Anh, làm sao em có thể tìm được anh đây? Em không biết địa chỉ của anh, điện thoại của anh, trường của anh, bất cứ tin tức nào của anh... Em chỉ ngây ngốc mà đến nơi này. Cảnh trí bên ngoài cửa sổ lùi về phía sau thật nhanh, tầm mắt Dụ Niên phóng ra xa, đảo qua một sinh viên nắm tay bạn gái đi dạo phố, nam sinh chạy xe đạp nghe MP3, thanh niên đứng bên đường hút thuốc... Anh không phải cũng ở chỗ này, làm những chuyện tương tự như vậy chứ? Dụ Niên tưởng tượng bộ dáng của Dụ Duyệt, trước mắt bỗng dưng hiện ra người gặp mặt trong quán bar Queen mấy tuần trước. Người kia tên A Tư, ánh mắt của anh, rất giống với Dụ Duyệt... Ma xui quỷ khiến, Dụ Niên giữa đường chuyển xe, đi về phương hướng phố quán bar. Nhưng đi đến nơi mới kịp phản ứng, bản thân không có giấy chứng minh. Cậu gọi điện thoại cho Mục Đào, Mục Đào nói đang ở nơi khác biểu diễn... Dụ Niên bất đắc dĩ đứng dưới tầm mắt nhìn chằm chằm của bảo vệ trước quán bar, hai tay cắm trong túi quần bò, tựa lưng vào tường, rối rắm phải như thế nào mới đi vào được. Đi mua gói thuốc lá giả vờ lãnh khốc thành thục? Đi theo phía sau đám người kết thành nhóm kia, trà trộn đi vào?... Cậu đang lâm vào trong suy nghĩ của mình, không phát hiện ngắn ngủi nửa giờ này, đã có vô số người chú ý tới cậu —— Chẳng ai có thể xem nhẹ một thanh niên tuổi còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, nhất là đôi mắt tràn ngập khí chất u buồn, tựa như nơi đó cất giấu một câu chuyện thần bí, chờ đợi người khác tới khai phá, chữa khỏi nội tâm tổn thương của cậu... "Hey, anh đẹp trai, chờ ai sao?" Rốt cục có người nhịn không được đi đến gần hỏi. Dụ Niên liếc mắt nhìn người nọ một cái, nhanh chóng tổng kết đặc điểm: nhuộm tóc, xỏ lỗ tai, ăn mặc thời thượng, quần áo hàng hiệu, phụ nữ trưởng thành. "Không có." Dụ Nhiên nhìn chị ta, cười nhẹ một chút nói, "Thế nào?" Cậu tận lực khiến cho câu nói của mình thật ngắn gọn, như vậy nghe sẽ không thấy quá ấu trĩ. Người phụ nữ xa lạ kia nói, "Có muốn cùng vào uống một ly không?" Dụ Niên nói, "Tôi không uống rượu." Người phụ nữ nhướng mày, "Soft drink?" Dụ Niên gật đầu, "Có thể." Người phụ nữ kia quay đầu đi về một quán bar khác, Dụ Niên nói, "Queen." Chị ta bắt đầu cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi trước mắt kỳ thật là một tay già đời biết quy tắc trò chơi. Kéo chặt cánh tay của đối phương, lại phát hiện thân thể cậu có chút cứng ngắc... Ha ha, vẫn là chim non sao? Lúc đi vào, chị ta tận lực kề sát vào tai Dụ Niên nói chuyện, như động tác mà các đôi tình nhân hay làm, người khác chỉ biết rằng bạn trai của mình thoạt nhìn mặt rất trẻ, nhưng không ai nghi ngờ cậu là trẻ vị thành niên. Dụ Niên cảm thấy hơi thở phun ra trên cổ mình khiến cả người cậu không thoải mái, còn có mùi nước hoa khó ngửi trên người đối phương...! Đi vào bên trong, Dụ Niên đã muốn tránh đi, người phụ nữ kia hiểu ý nói, "Lợi dụng xong liền muốn vứt bỏ sao?" Dụ Niên: "..." Chị ta hỏi, "Đi DP không?" "Ừm." Dụ Niên nói, "Day Palace." Cậu muốn đi chính là chỗ này, không ngờ chị ta cũng biết. Chị ta vẫn còn nắm lấy cánh tay Dụ Niên, tựa như một đại tỷ phóng khoáng nói, "Đi, lên đó tôi mời cậu uống một ly." Dụ Niên: "Tôi không..." uống rượu. "Đồ uống thường!" Chị cười như không cười cắt ngang. Dụ Niên: "..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]