Tàu hỏa bắt đầu đi vào địa phận tỉnh Vân Nam lúc sáu giờ hơn, trạm dừng đầu tiên có tên Lễ Ngang. Bắt đầu từ trạm đó, tàu đi ngày càng chậm, số lần dừng lại ngày càng nhiều, người xuống kẻ lên tấp nập. Thành phần khách đi tàu có sự thay đổi rõ rệt, càng về sau, người nông thôn càng nhiều. Họ mang theo rất nhiều hành lý, có người còn mang cả nông sản lên tàu và nói chuyện với nhau bằng những thứ tiếng địa phương rất khó hiểu, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Nhưng điều khiến tôi mệt mỏi nhất chính là ở ghế đối diện có một cặp vợ chồng trẻ dẫn theo hai đứa trẻ sinh đôi, một trai một gái. Chúng khoảng tầm hai tuổi, nghịch như quỷ sứ. Chốc chốc, anh chồng hoặc chị vợ lại gọi con hoặc quát tháo chúng, ầm ĩ cả toa tàu.
Nói thật, tôi không thích trẻ con, có lẽ tôi chưa đến tuổi thích những đứa trẻ. Tôi luôn có cảm giác có một đứa trẻ ở bên cạnh thì sẽ chẳng làm được gì. Một là vì nó quá ồn ào, hai là đứa trẻ sẽ dùng đủ trò để thu hút sự chú ý của người lớn, biến mình thành trung tâm để những người khác phải làm nền cho nó, thật là vô vị. Tôi không thể hình dung được nếu mình có một đứa con thì cảm giác sẽ như thế nào. Tôi có thích không? Chắc vì tôi chưa được làm bố nên không cảm nhận được niềm vui đó.
Buồn cười nhất là, một năm rưỡi trước đây, khi còn trẻ hơn bây giờ, tôi đã bị hiểu lầm là một ông bố.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-quan-am/2881512/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.