Nhìn tấm lưng của phu quân bị bỏng, nửa thân trên để trần bị băng kín mít, chỉ có thể nắm sấp trên giường, nước mắt Hải Lăng không ngừng rơi xuống.
Đều là do nàng dễ dàng tin tỷ tỷ, mới liên lụy đến chàng khiến chàng bị thương nặng như vậy.
Sau khi nàng tỉnh lại, Ngạc Nhĩ liền nói cho nàng, lúc Miên Dục liều lĩnh chạy vào biển lửa để cứu nàng, bị một cây cột gỗ đang cháy đổ vào người, nhưng Miên Dục vẫn không buông tay, liều mình che chở cho nàng trong lòng, lúc này nàng mới tránh được một kiếp, nhưng lưng Miên Dục lại bị bỏng nặng, sau lưng đều bốc cháy, tuy rằng cứu được cái mạng, nhưng mà vẫn hôn mê bất tỉnh...
Thấy nàng rơi lệ nhìn chằm chằm Miên Dục, Châu Nhi ở bên cạnh không đành lòng khuyên nhủ: "Phúc tấn, người đừng khóc nữa, tuy rằng vương gia bị thương nặng, nhưng ít nhất tính mạng không có gì đáng ngại, thái y cũng đã nói, vương gia chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khỏi hẳn."
"Nhưng thái y cũng nói, lưng chàng bị bỏng sẽ lưu lại sẹo." Nàng đau lòng nhìn tấm lưng của hắn.
"Này...Đúng vậy, nhưng nô tỳ nghĩ, so với việc để phúc tấn bỏ mạng trong biển lửa, vương gia tình nguyện chịu vết thương này."
"Châu Nhi nói không sai." Bỗng nhiên một giọng nói khác vang lên.
"A, vương gia đã tỉnh!"
"Châu Nhi, em nhanh đi mang thuốc đến." Hải Lăng vội vàng phân phó, sau đó cẩn thận đỡ Miên Dục ngồi dậy, "Rốt cuộc thì chàng cũng tỉnh!" Vừa nói nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-phuc-tan/2301484/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.