Lúc Bảo Hỉ rời đi thì nhìn thấy quản sự Thương Ngọc cung.
Hắn cần cù theo chính đạo mới miễn cưỡng tu thành tiên, bây giờ thân ở cao vị, phụ trách quản lý Đông cư.
Bởi vì con đường tu tiên của hắn đầy long đong, nên hắn rất xem thường người trực tiếp từ vật chết hóa tiên như Bảo Hỉ. Xưa nay không hề đặt cậu vào mắt, nhưng giờ lại không chớp mắt đánh giá cậu.
Bảo Hỉ đành phải mở lời chào với quản sự, thấy hắn không có chỉ thị gì, Bảo Hỉ liền cúi đầu thối lui.
Về đến biệt viện không có chuyện để làm, cậu ngồi yên một chỗ cho đến tối, ngóng nhìn đám mây trôi nổi dưới ánh trăng.
Dù sao Đông Thủy cũng đã kêu cậu cút, ngày mai lại không cần phải đi tưới hoa, cậu liền nhảy xuống cửa sổ.
Thiên Giới về đêm thật tĩnh mịch, trống rỗng một mảnh, cậu có đi loạn tứ phía cũng không ai biết được.
Cậu đến xem phàm đầm. (hồ thông thiên)
Cũng không phải để tưởng niệm gì, chỉ là cậu muốn nhìn lại nơi ở của mình một chút.
Từ lúc có ký ức thì cậu đã đi theo Đông Thủy lên Thiên Giới, cũng không biết cố hương trông như thế nào.
Ánh trăng chiếu rọi xuyên qua rừng tùng, ngàn cây phong cùng màu trùng diệp.
Đầu ngón tay lướt nhẹ qua mặt hồ, vầng sáng dập dờn, lại chuyển thành một khung cảnh khác: Đình cổ bỏ hoang, hoàng thành cao ngút, cầu nhỏ nước chảy, đồng cỏ xanh, núi non..
Bảo Hỉ quyết định nằm nguyên đêm bên phàm đầm.
Hồ nước băng hàn sâu ngàn vạn trượng, rơi xuống đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-phach/184241/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.