“Vù vù vù — phanh phanh phanh” Gió lạnh thổi vào, cánh cửa cũ nát run run dữ dội.
“Khụ khụ khụ” Trình Thị không ngừng ho khan.
Tô Lệ Nhã bưng một chén nước ấm, nâng Trình Thị dậy nói: “Bà nội, uống miếng nước đi.”
Trình Thị ngừng ho, uống hết chén nước ấm.
Tô Lệ Nhã vỗ nhẹ lưng Trình thị, lo lắng hỏi: “Bà nội, bà thấy sao rồi?”
Mười ngày trước, Trình Thị nhiễm phong hàn. Phòng hàn đối với người trẻ tuổi mà nói, uống chút nước là khỏi. Nhưng đối với thân thể không tốt, lại lớn tuổi như Trình Thị là vô cùng lợi hại. Mười ngày nay, Trình Thị ốm đau trên giường, chỉ uống loại thuốc không đặc trị. Trong Tô Gia thôn không có đại phu, dân thôn bị bệnh, đều tự mình lên núi hái chút thảo dược ăn. Nếu thật sự bệnh nặng, trong nhà có tích góp, còn có thể thuê xe ngựa đi đến thị trấn khác tìm đại phu, nhưng nếu không có tiền chỉ có thể chờ chết. Vài ngày trước, nàng da mặt dày đi hỏi vay tiền người khác. Nhưng đều bị từ chối. Vốn nàng tính đi tìm trưởng thôn nhờ hỗ trợ, nhưng lại bị Trình Thị giữ lại: “A Nhã, cháu không nên làm trưởng thôn phiền toái. Trưởng thôn sẽ không gặp cháu.”
Tô Lệ Nhã nức nở nói: “Nhưng ông ấy là người duy nhất có tiền cho chúng ta mượn.”
Trình Thị vỗ nhẹ tay nàng, cười nói: “A Nhã, cháu còn trẻ, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Nghe lời, không cần đi tìm người ta vay tiền.”
“Dạ.” nàng không thể không gật đầu đáp ứng.
Nhưng bệnh tình Trình Thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-vuong-gia-xuyen-viet-phi/174551/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.