Gió bắc kêu gào thổi vào ngự thư phòng. Mùa đông vốn rất lạnh, bởi vì gió thông qua khe hở lùa vào càng tăng thêm độ rét lạnh. Trong ngự thư phòng một tiểu thái giám lanh lợi vội vàng tiến lên bỏ thêm than vào lò. Ánh lửa cháy rực lên phản chiếu vào trên mặt nam tử tuấn tú đang chuyên chú. Người này chính là giám quốc hiện tại của Long Viêm quốc, hoàng đế tương lai-- Long Bình Thường.
“Nha --” một tiếng cửa đẩy ra, đánh vỡ yên tĩnh trong thư phòng.
“Thái tử ca ca, thái tử ca ca......” Chỉ thấy một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài chạy nhanh đến bên cạnh Long Bình Thường.
Long Bình Thường đặt tấu chương xuống, giơ tay tiếp được bé, đem nàng ôm vào trong ngực nói:“Nguyệt nhi, sao muội lại tới đây?”
“Muội cùng nương đến.” Tay nhỏ bé chỉ chỉ một nữ tử diện mạo thanh tú đây bưng này nọ tiến vào.
Long Bình Thường cười nói:“Lâm di, sao người lại tới đây?”
Lâm Tư đem này nọ đặt lên bàn, đi đến ôm lấy nữ nhi nghịch ngợm của chính mình, cười nói:“Thái tử, ngươi cũng đói bụng đi! Ta có hầm canh gà cho ngươi.”
Vừa ngửi, vốn đang không biết đói bụng là gì. Long Bình Thường mở nắp ra. Một cỗ mùi thơm nông đậm lan tỏa ra. Hắn nhịn không được bưng lên uống. Nhưng còn không có uống mấy ngụm, liền cảm thấy một tầm mắt mãnh liệt. Chỉ thấy Trình Hạnh Nguyệt đang trợn tròn mắt, tay nhỏ bé đặt trên bụng, nhìn canh gà trong tay hắn. Vẻ mặt đáng yêu, làm hắn hướng nàng ngoắc. Tiểu Nguyệt nhi lập tức bỏ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-vuong-gia-xuyen-viet-phi/1613431/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.