Gió đêm tinh tế thổi vào trong điện hoàng hậu, thổi lên người trên giường giờ phút này đang ngủ say. Tô Lệ Nhã vốn đang ngủ say bỗng nhiên mày co rút nhanh, tựa hồ thấy ác mộng.
“Hạo Thừa --” Tô Lệ Nhã bỗng nhiên hô to một tiếng, mãnh liệt thở dốc từ trên giường ngồi bật dậy.
Lâm Tư vẫn ngủ ở trong phòng nhỏ bên cạnh rất nhanh liền đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy cũng là Tô Lệ Nhã đang cấp tốc run run. Nàng nhẹ giọng đi đến trước giường, vươn tay nắm lấy bàn tay mềm đang run run.
Trên tay truyền đến ấm áp làm cho Tô Lệ Nhã từ trong sợ hãi khôi phục lại. Nàng nắm chặt ấm áp trong tay nói:“Tiểu Tư, ta vừa rồi nằm mơ thấy cả người Hạo Thừa đều là máu ngã xuống. Thiệt nhiều, thiệt nhiều máu a!”
Nhìn người đang tự thì thào, Lâm Tư không thể không lớn tiếng nói:“Nương nương, đây chỉ là mộng. Không phải thật.”
Giọng nói truyền vào tai của nàng. Tô Lệ Nhã ôm cổ Lâm Tư, nức nở nói:“Đúng vậy! Là mộng. Nhưng lại rất chân thật. Chân thật giống nhau Hạo Thừa ngay tại trước mắt ta ngã xuống.”
Lâm Tư vỗ nhẹ lưng của nàng, ôn nhu an ủi nói:“Tốt lắm. Tất cả đều là mộng.”
Tô Lệ Nhã rốt cục ngừng run rẫy, nhưng vẫn không xua đi được bất an làm nàng ngẩng đầu nói:“Tiểu Tư, ngươi lập tức phái người đi Thước châu. Ta muốn xác định Hạo Thừa vẫn bình an vô sự.”
Lâm Tư lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Điện hoàng hậu to như vậy chỉ con lại có Tô Lệ Nhã. Cổ bất an kia lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngoc-nghech-vuong-gia-xuyen-viet-phi/1613414/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.